Chương 27.

390 63 2
                                    

Mn ơi nói này nghe nè. Ban đầu mình up truyện vào 12h đêm, tại h đó nó thiêng lắm, viết x up luôn. Nhma mẹ k có cho mình thức khuya nữa.

Nên mình chuyển sang up vào tối tối nha💦 xin lỗi mn nhiều luôn.
.
.
Giữa trưa hôm ấy, tuyết rơi dày, che lấp cả tầm nhìn dù phóng gần hay xa. Từng bông tuyết rơi xuyên qua cái lạnh âm độ len lỏi vào trong xe. Kẹt xe cả một đoạn đường dài trong thành phố, tay Rindou sớm đã tê cóng rồi. Em thần rủa cả ngày hôm nay, nào là đứt dây giày rồi vỡ cốc, bây giờ lại đến tuyết rơi đến kẹt cả đường.
.
.
Rindou lái xe từ dinh thự bà Elena trở về, miệng vẫn nói cười với anh trai em qua tai nghe, nhưng trong lòng em vốn đã như bị kẻ nào đem đi cắt ra từng mảnh, lúc nóng lúc lạnh.

Nhớ lại, em nghe hết cuộc trò chuyện kia, còn ghi âm lại cả đoạn hội thoại. Rindou nhanh chân trốn Hattoja rời đi, xong vẫn như không mà vào khám cho Naomi như thường lệ.

Lái xe trở về, em cố nói chuyện như thường trực để Ran không lo lắng. Em bấm gửi đoạn ghi âm cho Ran, xác nhận đang gửi đi, em mới an tâm mà vức chiếc điện thoại. Thầm cảm ơn anh trai vì đã mua cho em hai cái phòng thân.

- Em nói anh nghe, em vừa tìm được một chuyện rất vui.
- "Sao vậy Rinrin?"
- Em đang chuyển tệp tin sang cho anh. Nhớ nghe hết đấy.

Ran đầu dây bên kia nghe trong chất giọng em trai mình hơi run, nhưng hắn không nghĩ quá xa, chỉ thầm cảm thán em trai hắn lạnh đến răng đánh vào nhau mất rồi nên mới như vậy. Hắn lật tài liệu, kiểm tra đôi chút, như chợt nhớ ra gì đó, lại vui vẻ nói.

- "Đúng rồi. Tuần sau là sinh nhật Luan, Baji vừa gửi thiệp mời chúng ta."
- Hể...nên tặng gì cho thằng nhóc đây..
- "Bộ mô hình được không Rinrin?"
- Em cũng không rõ, nhưng có vẻ nó ổn đó-

Tiếng nổ lốp xe vang lên, Rindou hơi mất tay lái mà tông vào cái cây bên đường, tuyết rơi từ trên ngọn cây xuống phủ một lớp lên chiếc xe của Rindou. Em thần rủa, vội quấn khăn choàng ra bên ngoài xem.

- Ai lại rải đinh ở đây vậy? Thủng lốp xe rồi.
- "Tuyết đang rơi dày rồi. Em bỏ xe ở đó đi. Chờ lát anh đến đón."
- Không cần đâu. Em nghĩ mình sẽ lội bộ đi.
- "Không được. Vào xe ngồi chờ đi. Anh đến ngay..."

Ran nói xong cũng cúp máy. Rindou đá mạnh vào lốp xe, thầm mong chuyện này chỉ là trùng hợp. Suy tính gì đó. Em vội cầm điện thoại bỏ vào xe. Sống mũi đo đỏ nhìn bốn phía, tuyết rơi dày, xung quanh u tịch một màu trắng xoá, đến ánh đèn xa xa cũng nhoè đi, những hạt tuyết dính lên cả mái tóc tím dài, lên khuôn mặt hơi nhăn lại vì lo lắng đủ điều.

Rindou thầm mong anh trai em sẽ uống thuốc trước khi đi. Vì trời lạnh rất dễ hạ thân nhiệt. Vừa nghĩ, Rindou vừa mở cửa xe. Chợt em thấy bóng người lờ mờ hiện lên bên cạnh mình phản chiếu mờ nhạt trong tấm kính. Rindou quay lại, lập tức, cây gậy bóng chày vung ngang hất cả cơ thể em sang một bên, nằm bệt dưới nền tuyết lạnh buốt. Đầu óc Rindou đảo lộn, em mơ mơ hồ hồ, trán từng đợt nhức nhối chạy khắp cơ thể. Chết tiệt, cái khăn choàng này là anh trai em đan cho, giờ lại dính máu bê bết hết rồi. Hơi thở yếu ớt cố mở đôi con ngươi tím biếc nhìn, đầu em bắt đầu chảy máu, rơi trên khuôn mặt trắng bệch đi.

[Hoàn] [Koko x Seishu] TìmNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ