Depression.

344 39 3
                                    

- Thật sao...

Seishu ngạc nhiên, em vội đặt kéo vào khay, từng bước chân vội vã đến bên Izana. Em nhìn người hơn em đến vài tuổi, dưới ánh nắng rọi lên mái tóc trắng ngắn.

- Thật... Nhưng tôi từ chối rồi.

Seishu khựng lại đôi chút, bàn tay em chơi vơi giữa không trung, rồi lại nhanh chóng nắm vạc khăn choàng kéo nhẹ. Đôi mắt em ghim tâm vào sắc phong lan sống động đượm buồn, thoáng qua nét u sầu tầng tầng ủ dột.

- Izana, anh cảm thấy không xứng đáng sao?
- Không phải là không xứng đáng. Mà là không có khả năng...
- ...Kakuchou xứng đáng có người ở bên tốt hơn, ở bên một người tâm lí luôn bất ổn, lúc nắng lúc mưa, lúc mê lúc tỉnh. Lại phải phục vụ như một kẻ bề dưới...
- ...Tôi đã quá phụ thuộc vào Kakuchou, đến nỗi quên mất bản thân mình tệ hại dơ bẩn thế nào. Cho dù người kia có tình nguyện ở cạnh bên. Tôi cũng cảm thấy không đáng...

Kokonoi ngồi cạnh bên Seishu, tách trà đặt trên bàn, lặng thing bên những bông hoa hagi(*) điểm lên thứ cô độc khó tả. Kokonoi giữ nguyên cảm xúc, từ đầu đến cuối âm thầm im lặng nghe đôi lời tâm sự hiếm hoi của Izana. Hồi lâu, khi Seishu đã hết lời khuyên ngăn, hắn mới từ tốn nhấp ly trà phất phơ cánh hoa hagi trôi bên trong.

- Theo suy nghĩ từ một người ngoài như tao. Kakuchou với mày là ân nhân, là người tình, là người chăm sóc cho Izana đây. Cho dù mày cảm thấy người kia xứng đáng hơn là dừng ở mày. Nhưng mày phải nghĩ xem người kia cần gì ở mày...

Nói đoạn, hắn nhìn Izana nữa có nữa không ậm ừ. Hắn biết hắn và Izana vốn không có thiện cảm với nhau, coi như là kinh nghiệm của một kẻ từng trải mà góp ý vậy.

- Kakuchou đã trở thành cột sống của mày rồi Izana...

Izana lặng im để những lời khuyên của Kokonoi lan man, gã nhìn từng bông hoa hagi rực nở, tâm tình như quặn quẹo theo từng nhịp thở phập phồng, khó khăn ngăn dòng xúc cảm tuông trào. Gã chớp mắt, ẩn đi đôi con ngươi trầm uất sau hàng mi dày.

- Seishu. Tôi nhờ em một việc được chứ?
.
.

- Vậy ư?
- Vâng. Ngài Kakuchou đến trễ rồi. Ngài Izana vừa từ dinh thự rời đi không lâu trước đó.

Kakuchou nhìn gia nhân nhẹ nhàng khép cánh cổng lại. Hắn quay trở lại xe, ngồi vào ghế thắt dây an toàn. Không biết là đang nghĩ ngợi gì, đôi con ngươi dị sắc đánh sang nhìn hộp nhẫn vẫn ở đó từ ngày người kia chối từ hắn. Kakuchou nén tiếng thở dài sầu não từ tận tâm can.

Tám năm.
Tám năm kể từ ngày hắn ôm em rời khỏi nơi nhấn chìm em vào bể hồ tuyệt vọng.

Cũng là tám năm.
Tám năm hắn như cái bóng bên cạnh chăm sóc người hắn coi trọng hơn cả sinh mạng mình.

Kakuchou nhận thức rõ. Izana là muốn hắn hạnh phúc bên một một tình duyên tốt đẹp hơn, vì thế mới nhẫn tâm chối từ hắn cùng lời cầu hôn ấp ủ tám năm ròng. Kakuchou dứt khỏi dòng suy nghĩ tuông trào, cả người hắn vô thức giật mình vì tiếng gõ nhỏ nhẹ từ phía bên kia cửa kính.

- Seishu?
- Chào buổi sáng, ngài Kakuchou.
- Lại làm phiền hai người vào sáng sớm thế này, thất lễ rồi.
- Sắp đến mùa thu rồi, hoa hagi cũng đã nở rộ khắp nơi. Một màu tím u uất làm sao...

[Hoàn] [Koko x Seishu] TìmNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ