Acceptance.

367 43 10
                                    

Kakuchou trở về nhà với mớ tài liệu chất chồng trên tay, nhìn mọi thứ đều vây quanh bởi sắc tối đen, chỉ còn ánh chiều tà buồn bã rũ xuống sàn nhà từ khung cửa sổ. Lòng hắn như chồng chất thêm tâm tư nặng nề khó tả.

Im lặng quá. Hắn nhớ Izana, nhớ từng câu than thở mỗi khi hai người cùng nhau về nơi gọi là "nhà".

- Đây đâu phải là nhà đâu chứ...

Nhà. Vốn hắn chẳng có nơi nào có thể gọi là "nhà", nơi Kakuchou yên bình ngã lưng chìm vào giấc ngủ an nhiên, rốt cuộc cũng là khi ở cạnh người kia. Nay lại trống vắng đến đáng thương. Hắn thở dài, chỉ mới hai ngày không gặp nhau, đã như vạn năm bất tương phùng. Kakuchou cởi áo khoác vức bừa ra sofa rồi lửng thững rời đi, ở lại cũng chỉ khiến nỗi nhớ chất chồng nỗi nhớ.

Hoa hagi đã chiếm hết ánh chiều tà ủ dột, nhuốm lên đó sắc tím khiến hắn càng nhớ người kia khôn tả. Để bản thân trong cơn buồn chán chôn vùi ở công viên gần nhà, Kakuchou lần này mới để ý đến sắc lung linh của loài hoa rực nở trong công viên.

"Một chuyến đi đến Công viên Hyakkaen trước khi ngài rời khỏi Nhật Bản là một lựa chọn không tồi. Hoa hagi có khi đã nở rộ rồi..."

Kakuchou chợt nhớ đến lời đề nghị lãng tránh của Seishu. Hắn thầm nghĩ, dù gì Izana đã quyết tâm trốn tránh hắn mất rồi.

Có lẽ hắn đã quá nóng vội, rằng 8 năm vẫn chỉ như cái chớp mắt. Vốn tình cảm không hề phai mờ hay bồi đắp, Kakuchou biết Izana cần hắn như thế nào. Nhưng hắn không ép buộc người ấy phải buộc sợi tơ hồng trong cưỡng chế.

- Đúng là không tồi...
.
.

Izana đã ngồi đây cả buổi chiều.

Cuối cùng chỉ là tự đày đoạ bản thân. Gã nhẹ nhàng phủi đi những cánh hoa cuối cùng còn vươn trên mái tóc trắng. Lửng thững rời chỗ ngồi, nhẹ nhàng nối gót son dọc con đường rực rỡ sắc hoa hagi.

Izana biết, Kakuchou nhất định sẽ đến căn biệt thự nhà Hajime tìm mình. Gã đã nhờ Seishu nhắn lại với Kakuchou đôi lời gợi mở về công viên Hyakkaen. Rốt cuộc, gã đã chờ người kia một buổi chiều thu vắng lặng.

Đèn trong công viên cũng đã rực sáng, soi rõ đôi mắt tím trong veo đượm buồn. Gã muốn đối diện với cảm xúc trong tâm can, nhưng rốt cuộc chỉ có thể ôm lấy hơi thở yếu ớt trong lòng ngực.

Izana quay người về lại con đường gã đi qua, lại đăm chiêu nhìn vào khoảng không xa xăm, nơi cánh hoa không thể chạm đến, không thể thay hắn giải bày tâm tư thổn thức.

Tiếng nói cười vang vọng kéo tâm trí gã về thực tại, phía xa lấp lóa sau hàng rào với những chùm hoa hagi nở rộ, đôi uyên ương mỉm cười đi ngang qua đôi mắt tím biếc trong veo. Thoáng chốc, mọi sự kiềm chế sụp đổ, thổn thức trông vào đôi bàn tay đan vào nhau âu yếm từ hai trái tim xa lạ.

Vốn dĩ một bệnh nhân điều trị tâm lý gần 8 năm như gã, nước mắt là một điều gì đó sa xỉ. Có khi gã trầm ngâm nhìn vào nền trời trong veo, tựa đầu lên bàn tay mỏi mệt ngã vào cửa kính. Nước mắt cứ thế rơi, không chút xúc cảm, không biết nguyên do, cứ thế khóc đến đỏ hoe khoé mắt.

[Hoàn] [Koko x Seishu] TìmNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ