Chương 29.

417 65 7
                                    

Bà Elena hiện không có nhà, Kokonoi sớm đi tối muộn mới trở về. Nhưng hầu như là không về đây, Naomi càng ngày càng yếu, bệnh tật bủa vây lấy nàng ta, một chút khởi sắc cũng không thấy đâu. Khắp căn nhà chỉ có mình nàng làm bạn với nỗi cô đơn. Nàng ho sặc sụi, từng tiếng ho khàn khàn vang lên trong căn phòng rộng tối màu.
.
.
Hôm đó, lần đầu Kokonoi đến thăm nàng. Naomi ngồi dậy, vuốt mái tóc đã xơ xác trên bờ vai. Nhìn Kokonoi tiến vào. Thấy nàng dung nhan tiều tụy, Kokonoi khẽ nén tiếng thở dài. Hắn nhìn nàng nói.

- Chúng ta cần đến một nơi.
.
.
Dừng xe lại. Nàng chầm chậm mở cửa, đôi mày khó hiểu chau vào nhau. Đây là biệt thự trên ngọn đồi. Là nơi nàng ta giết chính đứa con của mình. Nàng ta ngơ ngác nhìn Kokonoi tiến vào, không để ý nàng lấy một cái. Cảnh sắc mùa xuân nơi đây như mộng cảnh, tứ phía căn biệt thự được ôm trọn bởi màu xanh mướt dịu mát của cây cối. Tiếng xào xạc của lá cây thoáng qua trong gió như đang cười đùa với nhau. Đem hương hoa nở rộ trong vườn phả vào khuôn mặt xanh xao của nàng.

Nàng tiến bước vào nhà. Từng bậc thang nối tiếp nhau tưởng như nàng đang lên đoạn đầu đài. Cánh cửa rộng rãi mở toang, như chỉ chờ nàng đến. Naomi tiến vào, đôi mắt xanh vì bệnh tật mà đụt ngầu đến chớp cũng quên đi, ngạc nhiên nhìn vào sảnh chính đầy nắng, tấm rèm mỏng rải trong không trung, mang hương gió xuân thôi vào từng lọn tóc. Seishu ngồi đó nhìn em nhẹ nhàng cất lời đều đều.

- Đến rồi thì ngồi đi, Naomi.

Xung quanh còn có Izana, Kakuchou, Kisaki, Hanma và Ran đang ngồi. Tất cả đều đổ dồn ánh mắt lên cơ thể nàng. Kokonoi yên vị cạnh Seishu. Mái tóc trắng vuốt gọn một bên che đi cảm xúc hắn bây giờ. Nàng ta ngồi xuống, xung quanh chỉ còn tiếng tích tắc của đồng hồ lớn trong sảnh. Không khí im lặng đặt quánh, hương hoa theo ngọn gió nhẹ thổi qua mái tóc của Naomi, mang tâm tư khó hiểu của nàng ém lại trong lòng ngực.

- Người cũng đã đến. Vậy đến lúc trả lại sự trong sạch cho Seishu rồi.

Câu nói của Izana như đâm vào tim Naomi. Nàng ta khẽ run, ngước lên nhìn Seishu đang ngồi đó, im lặng nhìn chăm chăm vào nàng.

- Trả sự trong sạch? Haha, có gì mà phải trả chứ? Các người kéo dài thời gian đến vậy vì thương hại hắn ta sao?

Nàng ta nén cơn đau nhói trong lòng ngực mà điều chỉnh chất giọng khàn đặc nói. Ánh mắt sắc như dao, hoàn toàn không chút tội lỗi. Ran cười mỉa một cái, phong thái của một kẻ đứng đầu mà nghiêng đầu nhìn nàng.

- Cảm giác bị bỏ thạch tín vào đồ ăn thức uống thế nào? Có vui không?
- Ran Haitani anh nói vậy là có ý gì? Thạch tín?
- Chẳng qua người nhà cô để cô trải nghiệm thử thạch tín trộn vào mỗi bữa ăn như cách cô đưa tiền cho Tar, kêu hắn động tay chân vào đồ ăn của Talia, giả lời khai để đổ tội cho Seishu sao?
- Haha. Bằng chứng đâu anh buộc tội tôi như vậy? Chính Tar hắn ta thừa nhận là bị Seishu ép buộc làm, các người vu oan cho tôi?

Lời chưa dứt Kisaki vức một tệp ảnh lên bàn, im lặng nhìn nàng sững sờ, những tấm ảnh trải dài về phía nàng ta, tất cả đều rõ nét đến sống động. Sống lưng nàng ta lạnh toát, từng đợt từng đợt nóng lạnh lan toả trong tâm can.

[Hoàn] [Koko x Seishu] TìmNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ