Chương 21.

415 67 6
                                    

Ngoại truyện của Izana đã giúp mn thư giãn chưa. Thư giãn rồi mình về lại với drama tình trường nhó✨

Nhớ phải đọc ngoại truyện nha. Không là không biết chương này tui viết gì đâu đó ✨
.
.
Bà Elena cẩn thận xuống xe, gia nhân bung chiếc dù đen cẩn thận che những bông tuyết rơi lả chả. Bà thở một hơi nhẹ, làn khói mờ phả ra trong không trung. Thoáng chốc lại biến mất không còn dấu vết. Nhấc chân cẩn thận bước lên từng bậc thang trơn trượt, ngước đôi mắt đen tuyền lên, Seishu đã ở đó từ lúc nào. Thấy bà đến, em cúi đầu chào.

- Tuyết rơi mãi cả hai ngày nay rồi nhỉ...
- Thời tiết như thế này, lại làm phiền mẹ đến..
- Dù gì cũng là cháu ta. Cũng phải đến viếng nó một nhành hoa tang chứ. Kẻo người đời lại mỉa mai là ta không biết đến dòng họ...

Bà nhìn Seishu. Em chỉ mặc mỗi đồ tang mang cái không khí bi ai bao trùm lấy. Hệt như lúc thằng con trai bà đưa em về. Đôi con ngươi mệt mỏi bị che đi bởi hàng mi ướt át, không biết là vì cái lạnh phủ sương hay vì những giọt lệ chực chờ bên khoé mắt. Seishu nhìn bà, má em hơi phiến hồng, nhưng cũng chẳng giấu nổi nét hốc hác u buồn trên khuôn mặt bao đêm ròng rã thức trắng. Lời nói của mẹ chồng như vừa đấm vừa xoa vào tấm thân héo tàn của Seishu, thấy em không tiếp lời. Bà miễn cưỡng nói thêm.

- Talia về đây sống không lâu. Làm tang lễ lớn như vậy, xem như là an ủi cho số mệnh ngắn ngủi của con bé trên thiên đường...

Mẹ chồng em nhìn sắc trời xám xịt, rơi xuống những hạt tuyết dày đặt như nước mắt xót thương. Nét mặt không thay đổi mà thở dài, tay thuận thế mà vuốt mái tóc đen búi gọn. Đủng đỉnh mà nhã lời vàng ngọc.

- Cái cảnh cốt nhục tình thâm, mẫu tử phân ly ta đã nếm qua rồi...Seishu cũng nên nếm thử một lần đi. Để sau này không phải bày ra vẻ mặt thương tâm kia nữa.

Ngón tay Seishu đan vào nhau khẽ run lên. Mắt chất chứa tâm tư rối bời u tối chăm chăm nhìn bà. Em nhanh chóng thu ánh mắt ấy lại, đầu cúi gục xuống. Bả vai run run mà bậc ra từng tiếng nấc nghẹn. Gia nhân tiến lại đỡ lấy em, từng hơi lạnh phả ra từ đôi môi khô khốc, mắt em nhắm nghiền, lệ tuông ra đầy chua xót trên khuôn mặt bơ phờ, xanh xao.

Bà Elena nhìn em khóc nghẹn, lòng không chút rợn sóng. Lời cũng không nói thêm nữa, đứng nhìn tuyết rơi một lúc.

- Tuyết này càng rơi càng nhiều, trông càng lạnh lẽo. Seishu chịu lạnh kém như vậy...không nên đứng ở đây lâu đâu!

Seishu hít một hơi lạnh, ngây ra một lúc, em rời khỏi vòng tay gia nhân dìu đỡ. Dùng khăn lau đi nước mắt, giươn đôi ngươi xanh đã nhoè đi nhìn mẹ chồng tiến vào bên trong. Nước mắt cũng thôi rơi, khoé mắt đỏ hoe hơi cụp xuống, khẽ chớp mà nhìn nền trời chỉ còn tầng tầng sương dày che đi những khung cảnh phía xa.

Seishu hiểu, cái lạnh mà bà Elena nói, là lạnh lẽo trong tâm can con người, tuyết nhiều thì con người cũng vậy. Seishu trong mắt bà ấy, chẳng qua cũng chỉ là một kẻ yếu đuối cùng cực, bị lòng người lạnh lẽo vùi dập, chà đạp dưới chân.

Câu nói đầy mỉa mai, bao bọc trong lời lẽ cử chỉ ân cần như quan tâm của mẹ chồng làm trái tim em nghẹn lại. Gia nhân đứng bên cạnh, không nhanh không chậm mà đỡ lấy bàn tay lạnh buốt của vị phu nhân. Seishu tựa hồ như nói mê, mềm mại mà lạnh lẽo vang lên.

[Hoàn] [Koko x Seishu] TìmNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ