Chương 32.

471 56 7
                                    

- Luan, dậy đi...
- Luan, con đã nướng 20 phút rồi đó!!!

Chifuyu tiến lên lầu, tay vòng ra sau cởi bỏ tạp dề. Mở cửa phòng, em thở dài nhìn hai bố con ôm nhau nướng ngon lành. Baji vậy mà chui tọt qua phòng thằng bé ngủ tiếp, Chifuyu tiến lại kéo chăn gào thét.

- Baji, anh từ khi nào lười như vậy. Dậy điiii!!! Luan nữa!!!
- Ba nhỏ, nay là chủ nhật mà...
- Con quên hôm nay ta đi đâu rồi sao? Dậy nhanh, hai con sâu lười!

Chifuyu chỉ còn thiếu khóc thét để gọi hai bố con. Baji nhăn mặt, lồm cồm ngồi dậy, ôm lấy vòng eo của vợ hắn, gầm gừ mấy tiếng vô nghĩa.

- Baji.. hôm qua anh đã hứa dậy sớm mà. Nhìn xem, 8h30 rồi đó...
- Vâng vâng, bà xã đại nhân...
- Ba nhỏ, con muốn đi tè...

Thằng bé dụi mắt, mè nheo giang hai tay về phía Chifuyu. Em đang tính ôm bé thì Baji cõng lấy Luan, chạy một mạch vào nhà vệ sinh.

- Ba nhỏ hôm qua của ba lớn rồi. Hôm nay ba nhỏ của con!!!
- Đi đánh răng đã, rồi ba nhỏ là của ba lớn.
- ...có khác gì vế trước đâu!!!

Thằng bé gào thét, ngồi trên vai Baji vùng vẫy phản kháng. Buổi sáng ở nhà Keisuke ồn ào vậy đó. Hàng xóm cũng đã quá quen với một màn chồng con giành vợ giành mẹ. Chifuyu chỉ biết câm nín nhìn hai bố con trời sinh tính, đến cái tướng chống nạnh đánh răng cũng học như nhau.

- Nhanh đó, bữa sáng xong rồi...

Em xuống lầu, cẩn thận lấy bánh trong lò vi sóng ra, hương thơm của bánh đọng lại nơi khứu giác. Những chiếc bánh xinh xắn được em để một nữa lên dĩa, một nữa gói lại cẩn thận.

- Ba nhỏ, chào buổi sáng.
- Matsuno, chào buổi sáng.
- Luan, Baji, chào buổi sáng.

Luan ngồi ngay ngắn vào ghế, đôi mắt long lanh nhìn dĩa bánh còn nóng hổi, thằng bé thọt tay bóc một cái, nhưng đã bị Baji ngăn lại.

- Luan, con phải ăn sáng đã...

Bé chề môi, uất ức để chiếc bánh lại dĩa. Chifuyu cẩn thận bê dĩa thức ăn lên bàn. Em cũng ngồi xuống, vui vẻ nói cười trong ý nghĩ non trẻ của con.

- Hôm nay chúng ta đi thăm chú mèo Anh phải không ạ?
- Đúng rồi. Chú Rindou sẽ thích Luan đến thăm lắm đó.
- Nhưng lần trước đến thăm, chú ấy cứ ngủ mãi không chịu dậy chơi với con..
- Chú ấy bị thương, phải ngủ nhiều một chút mới có thể nhanh chóng bình phục được.

Chifuyu nhớ lại, ngày đầu em đến thăm Rindou cùng Luan. Bé sợ đến không dám đến gần Rindou. Chifuyu xót xa nhăn mặt, nhìn một thân băng bó khắp người, gắn đủ hết những thiết bị hỗ trợ. Khoảng thời gian đó, Ran như nhìn tiều tụy hẳn, bệnh tình của hắn cũng trở nên tệ hơn, mãi mới có khởi sắc một chút.

- Được rồi, Luan thay đồ nhé. Con tự làm được mà.
- Vâng!! Cảm ơn vì bữa ăn.

Luan chạy lên lầu, bàn ăn chỉ còn lại đôi vợ chồng. Chifuyu mới cất giọng nói.

- Thật không ngờ sự suy vong của một gia tộc lại đến rồi đi nhanh như cơn gió vậy...
- Gia tộc nào chứ bọn nhà Hakame đáng chết nhiều hơn đáng thương.

Baji độc miệng nói, nâng cốc cà phê thưởng thức hương vị của người hắn yêu pha chế.

- Được rồi, mới sáng sớm, đừng ủ rủ như vậy, Luan thấy lại buồn cho xem... Em lên thay đồ đi, tôi dọn cho...
- Nhưng...
- Đi đi, nhanh lên.
.
.
Một nhà ba người vào bệnh viện thăm bệnh, Luan được Baji bế vì bé từng bị lạc do mãi chơi. Đến cổng, nhà họ gặp Kokonoi cùng Seishu.

[Hoàn] [Koko x Seishu] TìmNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ