Chap8:Thay đổi.

944 71 9
                                    

Chap 8.

Là ai dùng hương khói làm mây
Cô đơn bay khắp bầu trời
Ai vì ai mà say đắm
Là ai dùng nước mắt làm mưa
Dưới đất một mình lặng l
Ta xa người như mây xa trời
Nếu như không có mây
Bầu trời phải chăng cô độ
Nếu như chẳng có bầu trời
Mây sẽ dừng nơi đâu...
.....

Nước mắt không nhịn đươc lăn dài trên má, vết cứa trên lưng cũng không đau bằng vết cứa trong trái tim cậu. Có lẽ cậu sai thật rồi, cứ ngỡ rằng người đầu tiên cậu nhìn thấy khi mở mắt ra sẽ là anh nhưng không phải. Cậu cười khổ, là cậu chia rẽ hạnh phúc của hai người ấy, kết cục bây giờ của cậu,còn có thể trách ai, là do cậu tự bản thân chuốc lấy. Số phận cậu, đã định trước rồi.

Tinh Nguyên nhìn cậu, ánh mắt hiện lên tia nhìn phức tạp. Cậu nhóc này, có lẽ thật đơn thuần. Làn da nhợt nhạt, yếu ớt nhưng lại làm sáng lên đôi mắt thuần khiết không vướng bẩn, thế nhưng trong đôi mắt ấy, anh lại đọc được sự bi ai, nỗi lòng chất chứa sầu muộn. Có phút giây, anh tự nhiên lại muốn vì cậu mà bảo hộ, cậu nhỏ bé thé này, sớm muộn rồi cũng sẽ bị Na Na dồn vào chân tường. Anh tự vả vào lòng mình, bản thân anh cũng đang hùa theo cô ta mà làm việc, không có tư cách mềm lòng ở đây.

"Nguyên Nguyên, ăn chút cháo đi." Tinh Nguyên bê bát cháo hành tới, nhẹ nhàng đánh thức con người còn đang khóc rấm rứt.

"Không cần, cám ơn" Vương Nguyên lịch sự từ chối.

Lắc đầu nhẹ , anh nhìn cậu, ôn tồn khuyên bảo.

"Nếu Vương Túân Khải về trông thấy bộ dạng xấu xí này của em,... hm...rất giật mình đó.."

Cậu giật mình, vội vàng ngồi dậy, định đi sửa sang lại bản thân. Anh ta nói đúng, mình không thể xấu xí trước mắt anh ấy được, mình phải thật đẹp. Do cử động mạnh, vết thương lại rách ra, đau nhức. Cậu a lên một tiếng, lông mày nhíu lại, quả thật rất đau. Tinh Nguyên vội vã đỡ cậu dậy, nhỏ giọng trách.

"Tiểu Ngốc Tử, anh biết em rất vội, nhưng phải ăn thì mới có sức khỏe chứ."

Cậu ngượng ngùng, cũng phải, thế là cậu ngoan ngoãn nghe lời ăn từng thià cháo Tinh Nguyên đút. Nhìn ánh mắt anh ta nhìn mình, cậu có phần xấu hổ. Bị một người con trai nhìn chằm chằm như vậy, câu không quen. Trái lại, anh trai Hành Tinh lại rất hưởng thụ, vừa cười vừa nói chuyện ríu rít.

------

"Na Na...em làm trò ngốc nghếch gì vậy..?" -Vương Túân Khải ngoài giọng trách móc nhưng vẫn không giấu được lo lắng.

Âu Dương Na Na hai mắt ngập nước mắt, khóc đến bi thương.

"Em...EM..." (au: Lại là cái con điên này)

Mạnh mẽ ôm người con gái nhỏ bé vào lòng, Vương Túân Khải đau đớn nói.

"Sau không được ngốc thế nữa, biết anh sợ thế nào không hả."

"Vâng."

Nhìn Vương Túân Khải vì mình mà bỏ cả vợ yêu ở nhà, nghe Tinh Nguyên nói cậu ta còn đang vật vã ở nhà sống chết khổ sở, lại còn biết được chồng mình đi tìm người yêu cũ, hẳn là muốn chết lắm đi, giấu nụ cười châm biếm đi, cô ta nức nở.

[Kai_ Yuan] Yêu Và HậnNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ