Lăn lộn trong giới mấy mươi năm, Lão Mã từng gặp rất nhiều sĩ quan quân đội nhưng khí chất của nữ nhân trước mắt tuyệt đối trầm ổn hơn những người trẻ cùng tuổi. Không hổ danh là đứa con mà Triệu Quách Thành tự hào nhất.
"Chỗ này chỉ có chúng ta, cứ thoải mái."
Khó trách Triệu Tiểu Đường cứ luôn cảm thấy tràng cảnh này quen thuộc, thì ra cái cách Mã Tông Sinh nâng ly rượu rồi cười cười nói chuyện rất giống Ngu Thư Hân. Còn nữa, căn bệnh nghiện rượu của nàng ta có khả năng tương đối cao ảnh hưởng từ Lão Mã.
Cô điềm đạm hé môi: "Vậy cháu không khách khí."
"Lâu rồi mới gặp, cháu trưởng thành đến mức suýt chút nữa ta không nhận ra."
"Chú quá lời rồi."
Lão Mã nghiền ngẫm bộ dáng Triệu Tiểu Đường hồi lâu. Thiết nghĩ nếu năm xưa không xảy ra chuyện đó, có lẽ bây giờ bọn họ đã trở thành người một nhà: "Lão Triệu vẫn khỏe chứ?"
"Cháu đoán ông ấy chỉ không vui vì cháu ở đây thôi."
Mã Tông Sinh cười lớn, nói chuyện với người trẻ tuổi lúc nào cũng cảm thấy thú vị. Hơn nữa Triệu Tiểu Đường còn thông minh, dễ dàng cùng ông ta bắt nhịp. Bất quá dù rất thích cô thì hôm nay Lão Mã đến đây không đơn thuần chỉ vì muốn hỏi thăm.
"Không vòng vo nữa, ta rất hiểu lão Triệu. Cháu đáp ứng gì với ông ấy để yên ổn ở bến Thượng Hải ta không cần biết. Thư Hân là một coi trọng thân tình, cháu tốt nhất đừng chạm đến giới hạn của nó."
Vừa là nhắc nhở, vừa là cảnh cáo. Triệu Tiểu Đường làm sao không nghe ra ý tứ trong lời Lão Mã. Đối diện đôi con ngươi lão luyện đục màu của Mã Tông Sinh, cô vẫn như cũ biểu hiện tâm tình cực hạn bình lặng. Tựa như hồ nước sâu không thấy đáy, chứa đựng bí ẩn vĩnh viễn không cách nào sáng tỏ.
*
*
Cuối xuân, tiết trời dần chuyển sang nóng bức. Đêm hôm thường xuyên kéo mưa tầm tã, đến gần sáng mới bắt đầu tạnh.
Tối hôm đó Phật Gia và Ngọc Muội đang ăn cơm thì nghe tiếng bước chân rầm rập chạy vào, không cần đoán cũng biết là Minh Đài. Lần này sắc mặt hắn còn kém hơn lần biết tin Lôi Ca bị thương.
"Tiểu thư, bên kia bắt được người rồi."
Ngu Thư Hân từ tốn uống nước rồi ưu nhã lau miệng, xong xuôi đâu đó mới cất giọng: "Ai?"
"Là Trần Diệu Lam."
Hàng mi cong dài rũ xuống như cánh bướm lay động. Cánh môi đỏ kiêu kỳ nhếch lên, nàng ta khinh thường hừ một tiếng. Thời khắc Ngu Thư Hân ngẩng đầu, trong mắt lóe lên tia rét lạnh dọa người.
Hay cho Trần Diệu Lam cõng rắn cắn gà nhà. Trước nay nàng ta đối xử với cô ta không bạc, dốc sức dốc của bồi dưỡng cô ta danh tiếng vang dội để rồi đổi lại một con sói mắt trắng. Nữ nhân tâm cao khí ngạo như Ngu Thư Hân làm sao nuốt trôi cơn giận này, chỉ hận không thể ngay lập tức đánh chết Trần Diệu Lam.
BẠN ĐANG ĐỌC
Đại Ngu Hải Đường || Hoa Dạng Niên Hoa
FanfictionĐi đến tận cùng của sự đổ vỡ, chỉ có người lưu lại bên ta