chương 2 - lạc lõng

815 121 2
                                    

.

Doãn Hạo Vũ lặng lẽ rời khỏi Đức vào những ngày cuối tháng mười hai.

Bộ phim bước vào giai đoạn hậu kỳ, còn cậu thì nghỉ tết.

Nói trắng ra thì chính là thất nghiệp.

Nghệ sĩ nhà người ta được đài nọ đài kia mời tham dự chương trình mừng năm mới. Doãn Hạo Vũ lại trốn trong căn hộ nhỏ như mắt muỗi của mình suy tư.

Bình thường cậu chỉ mất khoảng ba ngày để thoát vai, nhưng không hiểu vì lí do gì mà lần này đã một tuần trôi qua rồi cậu vẫn chưa hoàn toàn rũ bỏ được hình ảnh của Robert.

Những thói quen của cậu ta được cậu duy trì trong vô thức, ví dụ khi đi ngủ sẽ để tay xuống dưới gối, mặc dù ở đó chẳng có con dao nào cả.

Gạt tàn trong phòng khách két muội đen, cậu đã thất hứa với chị quản lý trong việc bỏ thuốc.

Trước tết dương lịch một ngày, Doãn Hạo Vũ quyết định phải ra khỏi nhà. Siêu thị trong khu dân cư đông nghịt người, đồ tươi đều đã bị người khác nhanh tay lấy mất. Cậu đẩy xe đi dọc theo quầy đông lạnh, lấy vài món ăn đã được chế biến sẵn, cũng chẳng quan tâm đến hạn sử dụng của nó là bao nhiêu.

Bó rau cải cuối cùng trên quầy rơi vào giỏ hàng của Doãn Hạo Vũ. Ngày thường ăn uống bê tha, cẩu thả thế nào cũng được, nhưng cứ đến giao thừa là cậu sẽ tự nấu cho mình một bát mì trường thọ lớn.

Thói quen này được mẹ hình thành từ khi cậu còn bé xíu, sau này bà mất rồi, nó vẫn được cậu duy trì đến tận bây giờ.

Chỉ là hương vị không được ngon lắm.

Hàng người trước quầy thu ngân thưa dần, Doãn Hạo Vũ cụp mắt nhìn mấy bao thuốc lá trong xe đẩy, đấu tranh tư tưởng một hồi vẫn quyết định đặt chúng lên băng chuyền.

Mỗi ngày một điếu thì không được tính là nghiện.

Tính tiền xong, Doãn Hạo Vũ xách theo túi lớn túi nhỏ đứng ngoài siêu thị gọi xe. Lễ tết đường phố đông nghẹt người, cậu đứng chờ gần ba mươi phút mới quét được một chiếc xe.

"Tết với chả nhất." Tài xế nhìn dòng xe cộ mà lắc đầu ngao ngán. "Sao sắm sửa muộn thế?"

Doãn Hạo Vũ sợ nhất là bị người lạ hỏi chuyện. Trong lúc cậu đang bối rối nghĩ câu trả lời để không tỏ ra bất lịch sự thì may mắn được tiếng chuông điện thoại giải vây. Người gọi tới có vẻ là vợ con của tài xế, họ hỏi khi nào ông mới trở về nhà, cơm canh đã chuẩn bị xong hết cả rồi.

Bữa cơm cuối năm phải đông đủ mới vui. Thiếu chút nữa Doãn Hạo Vũ đã quên trên thế gian này không phải ai cũng cô đơn giống mình.

"Chú dừng giúp cháu ở ngã tư phía trước."

Trước khi xuống xe, cậu rút từ trong ví một tờ tiền mệnh giá lớn trả cho tài xế.

"Cậu đợi tôi chút để tôi trả cậu tiền thừa."

"Không cần đâu ạ. Chúc chú năm mới vui vẻ."

"Chúc cậu năm mới vui vẻ." Người tài xế cười phấn khởi.

Doãn Hạo Vũ hạ khóe môi, thở ra một hơi dài rồi chậm rãi đi bộ về khu nhà.

kepat | xuân khởiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ