chương 14 - chậm rãi

713 106 2
                                    

.

Phó Thời là một người ít nói. Anh chôn vùi tuổi trẻ của mình trong căn phòng phát thanh cũ sờn cùng vài mẩu tin ngắn gọn, khô khan mà ngày nào cũng đọc.

Anh cũng đã từng nghĩ đến việc rời đảo năm mười tám tuổi.

Tuổi trẻ ai cũng vậy, muốn điên cuồng gào thét trên những con đường dài, ở trong lòng thành phố, hay giữa những đại lộ đông người.

Nhưng Phó Thời của năm hai mươi tuổi lại chẳng hề giống một linh hồn tuổi trẻ như Dịch Sơ.

Cũng không ai biết tại sao anh chọn ở lại, chọn gắn bó với đài phát thanh, chọn ngủ gục trên hòn đảo xa xôi này.

Dịch Sơ chê anh già cỗi, cậu bảo anh không nên lãng phí tuổi trẻ ở chốn này, cậu rủ rê anh đến với ánh đèn của thành thị, đến với mùi xăng dầu khói bụi hòa quyện tìm không nổi một mảnh trong lành đầy vị muối biển.

Phó Thời không để ý lắm, chỉ xếp gọn gàng lại mấy mẩu tin đã cũ mà anh còn chẳng phân biệt nổi ngày tháng năm.

Dịch Sơ chán nản thả phịch người xuống giường theo thói quen mà quên mất rằng giường của Phó Thời chỉ trải chiếu lên chứ không có đệm. Đầu cộp xuống giường đau điếng, cậu cựa mình định quay lại mắng anh, lại chỉ thấy người bên cạnh chậm rãi cất giọng chào buổi sáng trên đài phát thanh.

Sau đó là mấy bài hát mà mấy người trên đảo gửi cho nhau, và kết thúc là một lời nhắn buổi sáng tốt lành.

"Nếu như em thích một ai đó, vậy em có thể lên đây rồi hét cho cả đảo nghe thấy không?" Dịch Sơ nằm sấp người mân mê mấy tấm ảnh vừa chụp vội.

"Miễn là không làm gì phạm pháp luật và chịu trách nhiệm với lời nói của mình là được. Dù gì cũng không ai để ý tôi nói gì đâu."

Phó Thời thu dọn đống dây dợ lằng nhằng, vừa thu gọn cả tiếng cười khúc khích của cậu vào tai. Bỗng Dịch Sơ ngồi thẳng dậy, có chút bỡn cợt không nghiêm túc mà hỏi anh "Vậy anh đã được ai tỏ tình chưa?"

Phó Thời cảm thấy tai mình như bị ù đi một mảng, Dịch Sơ lại được đà chê anh tuổi trẻ nhàm chán, nếu là ở thành phố, người muốn hẹn hò với cậu cũng phải xếp hàng dài ba con phố.

Dịch Sơ nói láo xong đỏ ửng cả tai, may là Phó Thời không chấp vặt cậu.

Mãi cho đến tận lúc trời ngả ánh vàng, Dịch Sơ mới bị tống cổ về khu tập thể dân quân. Còn Phó Thời cũng leo lên xe đạp lạch cạch trở về nhà cho kịp bữa cơm trưa.

-

Dịch Sơ cảm thấy mình không hợp với người treo tuổi trẻ trên đầu ngọn sóng để sóng cuốn dần đi như Phó Thời. Anh là con của hòn đảo, trên người cũng mang vị nồng của muối biển lạnh ngắt. Cậu đặc biệt đánh giá khuôn mặt ưa nhìn của anh, nhưng lại không cảm nổi cái nết kì cục treo trên khuôn mặt đấy.

Dịch Sơ lẽo đẽo theo Phó Thời cả một ngày trời để kì kèo anh làm hướng dẫn viên cho mình trong những ngày đầu. Anh nghĩ mình không kiểm soát nổi đứa nhỏ đang vẫy vùng trước mặt, liền từ chối đến tận lần thứ mười.

kepat | xuân khởiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ