.
Thời điểm Châu Kha Vũ trở về thì phòng trang điểm đã vắng tanh.
Anh cởi bộ đồ lao động nặng nề sang một bên, tròng lên người cái áo phông trắng.
Khí lạnh toả ra từ điều hoà khiến Châu Kha Vũ tỉnh cả người, mái tóc ướt mồ hôi bị anh cào loạn ra đằng sau.
Trợ lý riêng lạch bạch chạy tới, mang cho anh một cốc nước chanh để giải nhiệt, tiện thể hưởng ké luôn điều hoà.
"Anh, uống nước này."
Châu Kha Vũ uống một ngụm lớn, sảng khoái để cốc nước lên bàn.
"Cậu có dùng cái urgo kia không? Cho anh."
"À à, cái này là của Hạo Vũ, khi nãy gặp nhau ở ngoài kia cậu ấy nhờ em đưa cho anh." Trợ lý vụng về thả chiếc urgo in hình cún con vào lòng bàn tay của anh. "Anh bị thương ở đâu à? Có cần đến bệnh viện không ạ?"
"Không cần. Khi nãy không cẩn thận bị lá sả cứa vào tay."
Châu Kha Vũ dùng răng xé urgo rồi dán nó đè lên vết thương. Vết cứa nhỏ xíu nằm ở đầu ngón tay trỏ, chắc khi nãy lúc đưa tay ra đã bị cậu nhìn thấy.
Chính là cái đoạn mà Doãn Hạo Vũ hiên ngang lách kịch bản.
Lúc đó máy quay đã ghi lại được tia ngạc nhiên trong mắt Châu Kha Vũ, nhưng anh rất nhanh đã phối hợp với cậu, bởi vì đạo diễn Trần không hô "cắt".
Trên thực tế trong kịch bản gốc Dịch Sơ sẽ tự đứng dậy mà không cần tới sự giúp đỡ của Phó Thời, nhưng Doãn Hạo Vũ trong khoảnh khắc đó đã thay đổi nội dung. Đây cũng không phải là điều hiếm xảy ra một khi diễn viên quá nhập tâm vào nhân vật. Châu Kha Vũ hiểu đạo lý này, nên cũng cho rằng đây chỉ là hành động bị cảm xúc chi phối mà thôi.
Châu Kha Vũ ngồi xem tin tức được một lát thì Doãn Hạo Vũ trở về. Hai người ngay từ đầu vẫn luôn dùng chung một phòng nghỉ, mà lời của Trần Trân và Nguyễn Trâm là để xây dựng bầu không khí làm việc thân thiện cho hai diễn viên chính.
Doãn Hạo Vũ miệng ngậm một cái bánh quy, trên tay là cốc latte yêu thích, nét mặt rất phấn khởi.
"Cảm ơn vì cái này nhé." Châu Kha Vũ lắc lắc ngón tay trỏ quấn urgo hình chó husky.
"Không có gì."
Doãn Hạo Vũ nhìn lướt qua một cái rồi cụp mắt đi về bàn trang điểm của mình. Bình thường trong phòng nghỉ ít nhất cũng phải có đến ba bốn người, nhưng không hiểu sao hôm nay bọn họ lại chạy đi đâu hết.
Phòng thì kín, hai người lại không gây ra tiếng động nên cậu cứ thấy ngượng ngùng làm sao, đặc biệt là sau khi mình vừa lách một phân cảnh.
"Châu Kha Vũ, cùng nhau đọc kịch bản không?"
Thực sự thì Doãn Hạo Vũ đã vận dụng hết thần kinh của mình để thốt ra được câu hỏi này, đồng thời cũng cảm thấy nó là chủ đề khả dĩ nhất rồi.
"Được." Châu Kha Vũ mặc dù đã thấm mệt nhưng vẫn không từ chối đề nghị của cậu. Anh tiện tay lấy quyển kịch bản trên bàn, khi lật tới trang giấy đã được đánh dấu trước về cảnh quay tối nay, sắc mặt của anh hơi biến đổi.
![](https://img.wattpad.com/cover/296401742-288-k504746.jpg)
BẠN ĐANG ĐỌC
kepat | xuân khởi
Fanfictiontôi hỏi em một nụ cười em lại trao tôi cả tấm chân tình. . 6onstellation•1705x2010