chương 12 - rung động

677 105 0
                                    

.

Ấn tượng của Doãn Hạo Vũ về Tiểu Tinh là một cậu bé rất đáng yêu và ngoan ngoãn.

Thằng bé đối với người lạ luôn giữ thái độ rất lễ phép, nhưng lại không mang lại cảm giác xa cách.

Khi nãy trước khi cúp máy, Tiểu Tinh liên tục nói chào cậu, còn dán mặt vào điện thoại gửi cho cậu một cái hôn gió.

Đặc biệt là còn nhờ cậu chiếu cố cho bố của mình.

Một đứa nhỏ mới chỉ mới chưa đầy mười tuổi có thể hiểu được đạo lý này rất hiếm.

Không thể không thừa nhận Châu Kha Vũ và Mộng Thần đã nuôi dạy thằng bé rất tốt.

"Xin lỗi nhé. Làm phiền cậu rồi."

Châu Kha Vũ áy náy nhìn Doãn Hạo Vũ, có vẻ là cảm thấy có lỗi khi đã chiếm mất thời gian ăn sáng của cậu.

"Không sao. Thằng bé rất ngoan."

"Bình thường nó nghịch lắm, năm ngoái còn trèo cây ngã gãy tay."

Doãn Hạo Vũ cười đáp lời, chủ yếu là cậu không biết đáp lại thế nào. Chẳng lẽ nói trùng hợp quá, năm mườu tuổi tôi cũng ngã từ trên cây xuống ao à?

Nghĩ tới sự kiện đó mà đến giờ sống lưng Doãn Hạo Vũ vẫn lạnh toát. Hồi ấy cả nhà ba người bọn họ sống ở một làng quê nhiều sông ngòi. Doãn Tiểu Vũ 10 tuổi chưa biết bơi nhưng rất thích trốn bố mẹ chạy ra sông chơi với các bạn. Hôm đó cũng như bao ngày khác, Doãn Tiểu Vũ đang ngồi gấp thuyền giấy cùng đám nhóc thì có một đứa nào đó reo lên bảo trên cây ổi có quả.

Đám nhóc đứng chen chúc nhau trên mỏm đất trống, thèm thuồng nhìn quả ổi chín vàng. Nhưng khổ nỗi là nó lại mọc tít ở ngoài ngọn cây chĩa ra bờ sông, chẳng có đứa nào đủ can đảm trèo ra cả. Vì thế chúng nó giải quyết bằng cách chơi kéo bao búa để quyết định người sẽ đi hái quả ổi.

Doãn Tiểu Vũ đen đủi bị chọn trúng, và thế là chuyện gì đến cũng sẽ đến, cậu chưa thấy mặt mũi quả ổi như thế nào đã trượt chân ngã chổng vó xuống sông.

Nếu không nhờ người qua đường phát hiện và cứu lên kịp thời, thì bây giờ Doãn Hạo Vũ cũng không có cơ hội ngồi đây hồi tưởng lại ký ức kinh hoàng này đâu.

Một phần cũng vì nguyên nhân này mà Doãn Hạo Vũ có bóng ma tâm lý với những nơi có nhiều nước. Đứng nhìn thì không có vấn đề gì, nhưng chỉ cần chạm tay xuống thôi là cậu cảm tưởng sẽ có người lôi mình trôi tuột xuống bên dưới.

Bí mật nhỏ này của Doãn Hạo Vũ ngay cả những người thân thiết với cậu nhiều năm như Triệu Khả Lam cũng không biết.

Căn bản là nó cũng chẳng hay ho gì để mà kể.

Cảnh quay bắt đầu từ lúc chín giờ sáng, Doãn Hạo Vũ đứng dưới tán ô tránh nóng, chẳng hiểu thời tiết kiểu gì mà mới đầu xuân đã nắng gay nắng gắt.

Hôm nay cậu phải quay chung với Châu Kha Vũ và một vài diễn viên phụ đóng vai đoàn bác sĩ. Nhận được hiệu lệnh, bọn họ di chuyển tới vị trí quay. Doãn Hạo Vũ có ký ức không mấy tốt đẹp với chỗ này, ai bảo nó chính là gốc cây ngày đầu tiên lên đảo cậu đã ôm lấy mà nôn thốc nôn tháo.

kepat | xuân khởiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ