.
Đạo diễn Trần nổi tiếng khắt khe, nhưng cũng không đến nỗi không cho bọn họ nổi một ngày nghỉ.
Doãn Hạo Vũ sớm đã lên xong kế hoạch, tất cả chỉ có ngủ và ngủ.
Khỏi phải nói những ngày qua cậu đã phải thức khuya dậy sớm bao nhiêu lần, vì thế bây giờ cơ hội trong tay không ngủ bù thì còn làm gì?
Buổi tối hôm đó sau khi trở về từ phim trường, Doãn Hạo Vũ tới cửa hàng tiện lợi mua một túi lớn đồ ăn vặt, định bụng đợi tối xem phim ăn cho đỡ chán.
Kế hoạch vốn được thực hiện rất trơn tru cho đến khi Triệu Khả Lam gọi cậu xuống phòng lấy đồ gì đó mà chị Ninh gửi tới.
Doãn Hạo Vũ lười không muốn đi, Triệu Khả Lam cũng vậy, hai người cãi nhau ỏm tỏi một hồi, và dĩ nhiên người nhượng bộ trước luôn luôn là cậu.
Chị Ninh sợ Doãn Hạo Vũ ở ngoài này ăn uống không hợp khẩu vị, vì thế gửi cho cậu một đống thực phẩm chức năng.
Cái túi giấy bọc bên ngoài không biết đã chịu đựng biết bao cực khổ, gắng gượng đến cửa phòng Doãn Hạo Vũ thì không chịu nổi nữa mà thủng đáy.
Cậu vừa ngồi xổm xuống nhặt thuốc vừa lầm bầm rên rỉ, dặn lòng lát nữa phải tắt điện thoại để không ai làm phiền mình được nữa.
Thang máy kêu "tinh" một tiếng báo hiệu có người vừa mới lên tầng. Doãn Hạo Vũ vội vàng túm lấy túi giấy, nếu để ai nhìn thấy bộ dạng luộm thuộm của cậu lúc này thì ngại chết mất.
Doãn Hạo Vũ len lén nhìn trộm, trên tầng này có bốn căn phòng, một gian không có người ở, một gian của đạo diễn Trần, gian còn lại thuộc về Châu Kha Vũ.
Nếu đặt hai người lên bàn so sánh và bắt buộc phải chọn một, thì cậu sẽ chọn gặp đạo diễn Trần, bởi vì cậu và ông vốn không có gì để nói với nhau, chào hỏi xã giao vài câu là có thể vào ai về phòng người nấy. Còn về Châu Kha Vũ, không đâm chọc anh ta mấy câu thì cậu không chịu được.
Nhưng cuộc đời ấy mà, người mình không muốn gặp, lại cứ nhất định phải xuất hiện vào lúc mình không muốn nhất.
Châu Kha Vũ đang mải bấm điện thoại nên không để ý đến xung quanh, đến khi anh phát hiện ra sự tồn tại của Doãn Hạo Vũ ở hành lang, thì điếu thuốc trên môi đã cháy được một nửa rồi.
Thấy Doãn Hạo Vũ nhìn mình không chớp mắt, Châu Kha Vũ mất tự nhiên lấy điếu thuốc xuống.
Nhưng không có chỗ vứt nên cứ như vậy cầm nó trên tay.
Doãn Hạo Vũ cũng tự thấy mình hơi quá đà, vội vàng thu lại tầm mắt, thế nào lại vẫn nhìn trúng chai rượu trong tay anh.
Lời ai đó nói ở buổi tiệc khai máy hôm nào văng vẳng trong đầu.
"Em bị viêm dạ dày. Đụng vào cồn là nhập viện ngay đó." Cậu nghiến răng nhắc lại nguyên văn những gì Châu Kha Vũ lừa dối mình và mọi người. "Châu ảnh đế mang rượu về tắm à? Hay ngâm chân?"
Châu Kha Vũ bị vạch trần cũng không hề lúng túng. Anh vốn còn định tìm lý do gì đấy cho qua chuyện thì nghe thấy tiếng vặn khoá phát ra từ phòng của đạo diễn Trần.
BẠN ĐANG ĐỌC
kepat | xuân khởi
Fanfictôi hỏi em một nụ cười em lại trao tôi cả tấm chân tình. . 6onstellation•1705x2010