Chương 17🔞

154 14 14
                                    

Lưu Quan Hữu tựa đầu vào ngực anh khóc nức nở. Đoàn Tinh Tinh nhìn thấy vậy liền hoảng hốt cả lên. Bây giờ lại đến lượt anh dỗ ngược lại cậu. Cũng tại cái miệng không an phận của anh, cứ thích trêu đùa bé con cơ.

"Lưu Quan Hữu. Sao em lại khóc rồi? Đừng khóc mà."

Nhưng Quan Hữu lại càng khóc to hơn. Cậu kích động đè anh xuống sàn, miệng không ngừng nức nở trách móc anh.

"Hức... Sao anh có thể nói những lời đó chứ? Anh... hức... chán em rồi đúng không? Hức... anh không thích em nữa rồi chứ gì?"

"Quan Hữu à. Anh..."

Đoàn Tinh Tinh định nói gì đó nhưng liền trở nên á khẩu khi nhìn thấy Lưu Quan Hữu đột nhiên cởi nút áo cậu ra. Không lẽ cậu lại bạo đến mức này sao?

Nhưng rồi anh nhìn thấy vật lủng lẳng trên cổ cậu. Là một sợi dây chuyền, mà trên đó là chiếc nhẫn bằng dây thừng anh đã tặng cậu hôm nọ. Cậu cầm chiếc nhẫn đưa đến trước mặt anh.

"Anh xem đây là cái gì hả? Những điều anh nói hôm đó... đã quên hết rồi sao?" càng nói nước mắt cậu càng chảy nhiều hơn làm ướt đẫm cả một vùng trên áo anh.

"Anh bảo... hức... cho dù xảy ra chuyện gì đi nữa... hức... cũng sẽ không rời xa em. Vậy mà bây giờ... anh lại nỡ nói ra những lời vô tâm đó. Hức... quá đáng lắm!"

Nhìn vẻ mặt ướt át của cậu, lại nghe những lời này khiến tim anh như co thắt lại. Anh liền ngồi dậy ôm cậu vào lòng.

"Anh không bao giờ quên, Quan Hữu à. Anh xin lỗi. Chỉ tại anh không muốn em gần gũi với người đàn ông khác như vậy. Anh đã quá kích động rồi."

"Hức... anh nghĩ... em là người thế nào hả? Anh cho rằng... em có thể dễ dàng thay lòng đổi dạ với người khác như vậy sao? Em đã bảo... hức... em với Trần Dự Canh không có gì hết rồi... hức... Sao anh lại không tin em chứ?!"

"Anh sai rồi. Anh không nên nói với em như vậy. Anh xin lỗi."

Nói rồi anh liền đưa tay nâng mặt cậu lên hôn cậu. Lần này chỉ là một nụ hôn nhẹ nhàng và chậm rãi, đủ để cậu cảm nhận được sự ngọt ngào, ấm áp của anh dành cho cậu.

"Hứa với em. Đừng bao giờ nói những lời như vậy, cũng đừng bao giờ rời xa em."

"Anh hứa với em. Anh sẽ không bao giờ rời xa em đâu, mèo con của anh."

Nghe anh nói vậy Lưu Quan Hữu mới cảm thấy yên lòng hơn, trên khuôn mặt đầm đìa nước mắt cuối cùng cũng nở nụ cười quen thuộc, khiến anh cũng thấy an tâm phần nào.

______________________________

.

.

.

.

.

"Chụt chụt"

"Ư... ưm..."

"Quan Hữu... hư..."

Chẳng biết từ lúc nào mọi chuyện lại trở thành thế này. Lưu Quan Hữu ngồi bệt dưới đất, trên người chỉ còn khoác hờ một chiếc áo sơ mi trắng mỏng, miệng ngậm lấy đầu phân thân của anh liếm mút, hai tay nắm lấy phần còn lại cọ xát lên xuống. Tuy kĩ thuật vẫn còn vụng về, thế nhưng bộ dạng gợi tình của cậu cũng đủ khiến Đoàn Tinh Tinh trở nên hưng phấn.

[Tả Tinh Hữu Nhĩ] LoveBloodNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ