Trương Triết Hạn đẩy mạnh Trịnh Mã Lệ ra, vọt vào nhà tắm, khóa trong lại, đại khái anh cũng nhận ra chuyện gì đang đến rồi, vậy mà Trịnh Mã Lệ lại dám chuốc thuốc anh. Nhưng giờ không phải lúc lo chuyện đó, Trương triết Hạn mở nước lạnh xối mình từ đầu đến chân, nhưng vẫn không ngăn được cảm giác nóng rực kia. Trương Triết Hạn mở cửa sổ phòng tắm, cũng may nó có thể trèo xuống được boong thuyền, mà bên kia chính là phòng Cung Tuấn, nếu anh không quyết định nhanh thì sớm muộn Trịnh Mã Lệ cũng tìm được chìa khóa dự phòng của phòng tắm.
Trương Triết Hạn cố sức trèo ra, cơ thể anh chưa bao giờ tiếp xúc với các thứ thuốc kích thích và gây ảo giác thế này, đương nhiên vô cùng khó chịu. Trương Triết Hạn nắm chặt lan can bên ngoài, ép mình tỉnh táo để cẩn thận di chuyển, nếu như không may rơi xuống dưới biển mà không ai biết thì chỉ còn nước làm mồi cho cá.
Cũng may là số anh chưa tận, gió biển đêm thổi khiến anh tỉnh táo hơn một chút, Trương Triết Hạn bám được vào cửa sổ phòng tắm của Cung Tuấn, ra sức gõ. Cung Tuấn đang buồn bực trong phòng, nghe âm thanh phát ra từ nhà tắm, nghi ngờ đứng dậy, nhỡ là biến thái thì sao? Ở đây không có gì làm vũ khí cả, Cung Tuấn cầm bình hoa giấu sau lưng, chậm rãi tiến vào.
Vừa mở cửa sổ phòng tắm, tay kia chưa kịp vung lên thì đã thấy Trương Triết Hạn vắt vẻo bên ngoài, Cung Tuấn hoảng hồn nhoài người ra hỗ trợ anh nhảy vào.
-Trương tổng, anh đang làm gì... ưm...
Vậy mà người kia lại dám cưỡng hôn cậu?! Cung Tuấn mở to mắt, muốn đẩy Trương Triết Hạn ra nhưng sức lực của Trương Triết Hạn quá lớn, gần như cậu không thể phản kháng. Cậu bị Trương Triết Hạn vừa ôm hôn vừa đẩy về phía giường ngủ.
-Trương Triết Hạn! Anh muốn làm gì?
Trương Triết Hạn cúi xuống nhìn Cung Tuấn, hai mắt anh đỏ bừng, một tay kéo cổ áo thấp xuống, giọng khàn khàn vừa khó chịu vừa đáng thương:
-Cún ngốc, anh nóng, mau giúp anh.
Đến mức này thì Cung Tuấn không thể ngây thơ cho rằng Trương Triết Hạn đơn giản chỉ là say rượu, bởi vì áo trên người anh vừa ướt vừa lạnh nhưng da thịt lại thực sự nóng bừng, cậu nghĩ ngay đến xuân dược. Nếu Trương Triết Hạn tự mình uống thì anh sẽ không chọn cách mạo hiểm trèo qua lan can kia, vậy thì chỉ có thể là bị chuốc thuốc.
Cung Tuấn chưa suy nghĩ xong thì đã bị Trương Triết Hạn mạnh bảo xé phăng áo, cậu cố đẩy anh ra:
-Tôi sẽ đi xả nước lạnh, anh chờ chút!
-Không... đừng đi... Anh muốn em!
Cung Tuấn thấy toàn thân Trương Triết Hạn ướt đẫm cũng tự hiểu ra anh đã dùng cách này rồi nhưng không ăn thua, rốt cuộc là loại thuốc chết tiệt gì chứ?!
Mà tệ hại hơn, sau một loạt những cái hôn nóng bỏng trải dài, cơ thể Cung Tuấn cũng rất thành thật nổi lên phản ứng, cả người mềm nhũn, giọng nói cũng khàn khàn như thể muốn cổ vũ Trương Triết Hạn.
Xuân dược đâu có dễ giải như thể chỉ cần tắm nước lạnh là sẽ chịu được, hơn nữa lại còn là trước mặt người mình yêu thương, nhìn thấy Cung Tuấn, lý trí Trương Triết Hạn đã bị ném ra sau đầu rồi.
![](https://img.wattpad.com/cover/290290795-288-k844701.jpg)
BẠN ĐANG ĐỌC
Suỵt! Đừng nói tôi yêu anh ấy
FanfictionHọc bá, dịu dàng, vui tính công x ngây thơ, chu đáo, hiền lành thụ Trương Triết Hạn x Cung Tuấn Hạn Tuấn!!! Ngọt ngược!!! Thanh xuân vườn trường!!! Viết theo hứng, không đảm bảo chất lượng!!!