Cung Tuấn không tiếp xúc với ba Trương Triết Hạn nhiều, trong lòng cũng có chút căng thẳng, thành ra một bữa ăn trôi qua cũng rất khó khăn, Cung Tuấn máy móc ăn những thức ăn mà Trương Triết Hạn gắp vào trong bát cho cậu. Trương Nhất Dạ có chút nghiêm trang nhưng thực chất ông cũng không khó tính đến vậy, thấy Cung Tuấn ăn không ngon, ông gắp cho cậu một miếng cá sốt:
-Ăn thử cái này xem, là món tủ của mẹ con đó.
-Vâng... cảm ơn... ba.
Cung Tuấn ngắc ngứ nói cảm ơn, nếu ông đã nói Trương Nhã Lâm là mẹ Cung Tuấn thì chắc cậu gọi ông là ba cũng không sao nhỉ. Ăn xong cơm, để hai vợ chồng trẻ tự nhiên, Trương ba cùng Trương mẹ đều ra về, hẹn từ hôm sau sẽ mang thức ăn đến. Cung Tuấn thở phào nhưng bụng vẫn khó chịu, nhân lúc nửa đếm, Trương Triết Hạn ngủ mà thật nhẹ nhàng chui ra khỏi vòng tay anh, chạy vội vào nhà vệ sinh. Toàn bộ bữa tối đều theo đó mà ra ngoài.
-Tuấn Tuấn!
Trương Triết Hạn tỉnh lại, không thấy Cung Tuấn ở cạnh, lại thấy tiếng động trong nhà vệ sinh liền đi tới, cửa nhà vệ sinh không đóng, Cung Tuấn vừa ói xong, hai mắt đỏ hoe, ngấn nước. Trương Triết Hạn vội chạy tới:
-Tuấn Tuấn, khó chịu chỗ nào?
-Không sao, có lẽ là buổi tối ăn nhiều quá nên không tiêu.
-Ăn nhiều? Em chỉ ăn những thứ đã được gắp vào trong bát mình, còn lại thì không chịu ăn thêm, ba mẹ thấy mà sốt ruột đó. Để anh pha cho em thêm cốc sữa nóng.
Cung Tuấn được Trương Triết Hạn bế trở lại giường, hai đứa nhỏ trong bụng lại thức dậy, bắt đầu nháo, chắc vì cậu đánh thức bọn chúng. Cung Tuấn cảm thấy hạnh phúc của cậu giờ đã quá viên mãn, nhưng con người luôn lo được lo mất, cậu lại có cảm giác bất an.
-Tuấn Tuấn, em lại ngồi nghĩ linh tinh gì đấy?
Cung Tuấn ngẩng lên, lắc đầu, chỉ cần có Trương Triết Hạn ở bên thì cậu không cảm thấy sợ điều gì, vậy còn anh thì sao? Trương Triết Hạn còn thấy hai chân cậu hơi lạnh, chắc vì vừa nãy xuống giường không xỏ dép, cũng có thể vì hai đứa bé trong bụng nháo, tay nắm lấy bàn chân cậu, ủ cho ấm. Cung Tuấn vòng tay qua cổ Trương Triết Hạn, kéo anh nằm xuống:
-Đi ngủ thôi, em làm anh thức giấc rồi đúng không?
Trương Triết Hạn lắc đầu, ôm Cung Tuấn nằm xuống, hai tay xoa bụng cậu trấn an hai đứa nhỏ đang lăn lộn.
-Tuấn Tuấn, có chuyện gì thì phải nói, đừng để anh lo lắng.
Cung Tuấn gật đầu, hai người ôm nhau chìm vào giấc ngủ, sáng hôm sau Cung Tuấn tỉnh dậy, chỗ bên cạnh đã lạnh, chứng tỏ Trương Triết Hạn đi từ sớm rồi. Bên cạnh gối còn có mẩu giấy, nói anh đi làm trước, muốn cậu ở nhà nghỉ ngơi, đi đến công ty cậu không nghỉ ngơi tốt được, còn có sáng sớm Trương Nhã Lâm đã mang cháo qua, sữa cũng pha sẵn, thật sự không để cậu đụng tay vào việc gì cả.
Cung Tuấn nhắn cho Trương Triết Hạn một tin: "Em dậy rồi", trong lòng ấm áp, ngồi vào bàn ăn sáng, còn mở tin tức buổi sáng, vừa ăn vừa xem. Đang theo dõi tin có kẻ lấy danh nghĩa giao hàng mà đặt bom ở một số nơi thì Trương Triết Hạn gọi video call về.

BẠN ĐANG ĐỌC
Suỵt! Đừng nói tôi yêu anh ấy
FanfictionHọc bá, dịu dàng, vui tính công x ngây thơ, chu đáo, hiền lành thụ Trương Triết Hạn x Cung Tuấn Hạn Tuấn!!! Ngọt ngược!!! Thanh xuân vườn trường!!! Viết theo hứng, không đảm bảo chất lượng!!!