Chương 7

435 52 11
                                    

Trận ra sân hôm chủ nhật không biết vì sao mà cực kỳ hoành tráng, đội của Trương Triết Hạn có huấn luyện viên, có quản lý, có người dự bị, còn có cổ động viên nữa. Cung Tuấn xách hai túi nước lớn, được ngồi ở hàng ghế đặc biệt, lúc hết hiệp hay lúc tạm nghỉ hội ý, đội bóng đều chạy đến chỗ cậu.

Cung Tuấn sẽ đặc biệt đưa nước cho Trương Triết Hạn đầu tiên, kèm theo một nụ cười "cố lên!". Trương Triết Hạn không muốn lần đầu tiên Cung Tuấn làm quản lý mà đội anh lại thua nên càng cố gắng tập trung hơn, thành viên trong đội cũng chưa bao giờ thấy đội trưởng của mình hăng máu thế.

Trương Triết Hạn là hậu vệ dẫn bóng nhưng kỹ thuật ném bóng ba điểm lại không thua gì hậu vệ ghi điểm, vậy nên dễ làm đối thủ bất ngờ khi thi đấu lần đầu, nhưng về phần sau dễ bị kèm. Cũng may Trương Triết Hạn có phán đoán tốt, tập trung cao độ nên dù bị kèm vẫn không khó khăn gì.

Cung Tuấn đưa cho Trương Triết Hạn chai nước, nhìn anh ngửa cổ uống, yết hầu liên tục chuyển động ánh lên sự mạnh mẽ của người chơi thể thao nhiều, vừa cuốn hút vừa gợi cảm. Giờ nghỉ hai, ba phút giữa hai hiệp cũng chỉ đủ để hai người nói với nhau vài câu, Trương Triết Hạn tung lại cho Cung Tuấn chai nước, chuẩn bị ra sân.

-Đàn anh, cố lên!

Dàn lại đội hình trên sân, tiểu Vũ tranh thủ vỗ vai Trương Triết Hạn, nói nhanh:

-Tôi biết vì sao ông lại đấu như thể bên kia là kẻ thù không đội trời chung của ông rồi.

Trương Triết Hạn xì một tiếng khinh bỉ, lập tức tập trung vào trận đấu, mà con trai cuốn hút nhất là khi tập trung làm việc, kéo đến một đợt reo hò của các nữ sinh, nhưng Trương Triết Hạn lại không chút nào để ý.

Kết thúc trận đấu, đương nhiên là đội của Trương Triết Hạn thắng, Cung Tuấn chạy ào xuống sân đấu, Trương Triết Hạn không suy nghĩ, lập tức kéo cậu vào ôm rồi xoa cho đầu cậu rối bù lên, thực chất anh cũng có một chút tư tâm, mượn việc mừng chiến thắng mà công khai ôm cậu sẽ không bị ai nghi ngờ vì cậu là quản lý của đội. Cung Tuấn cũng không để ý, ôm lấy vòng em săn chắc của Trương Triết Hạn.

-Chúng ta đi liên hoan chứ?

Cả đội quay lại nhìn Trương Triết Hạn:

-Các ông liên hoan thì cứ liên hoan, nhìn gì tôi?

-Ông thử không nể mặt tụi tui mà đi đánh lẻ với em nó nữa xem!

-À, hay là về nhà trọ của Triết Hạn đi?

-Ừ, được đấy, đem đồ về nấu, Cung Tuấn nấu ngon lắm, lần trước được ăn ké Triết Hạn rồi.

Trương Triết Hạn muốn kiến nghị, thứ nhất, anh là đội trưởng, thứ hai, có ai hỏi ý kiến anh chưa mà đòi kéo nhau về nhà trọ của anh thế, thứ ba Cung Tuấn là đầu bếp nhà bọn họ à. Nhưng cả đội khẩn thiết nhìn Cung Tuấn khiến cậu không biết làm sao.

-Cung Tuấn, nói gì đi, bây giờ Triết Hạn chỉ nghe lời mỗi em.

Cung Tuấn bị làm cho lúng túng, lập tức Trương Triết Hạn kéo cậu ra sau lưng, trừng mắt nhưng cũng không nín được cười.

Suỵt! Đừng nói tôi yêu anh ấyNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ