Chương 15

412 54 14
                                    

Cung Tuấn tỉnh dậy, thấy mình đang nằm ngay ngắn trên giường, cả người đều nặng trịch, cổ họng khô khốc. Cậu nhớ Trương Triết Hạn đã tới đây, không biết lại đi đâu rồi? Không lẽ anh đã về rồi sao? Tang lễ cũng kết thúc rồi? Cung Tuấn chồm dậy, lại thấy trước mặt tối đen, cậu loạng choạng chống tay xuống giường, men theo mép giường mà đi ra ngoài.

Trương Triết Hạn đi từ ngoài vào, nhìn thấy cậu lung lay như sắp ngã, vội đặt cái khay trên tay xuống, đỡ cậu về lại giường.

-Sao không nằm yên một chỗ, còn muốn đi đâu? Em có biết em ngất là do mệt mỏi, sốt cao cùng thiếu chất không?

-Tang lễ thế nào rồi?

-Còn phần đem rải tro mẹ nuôi xuống biển nữa, đó là di nguyện của bà.

Cung Tuấn hơi run lên một chút nhưng vẫn gật đầu, cậu đương nhiên biết, di nguyện của mẹ nuôi đã ít, lại chỉ dành cho chính bản thân mình yêu cầu này. Trương Triết Hạn cầm bát cháo lại, khuấy khuấy cho nguội bớt rồi định đút cho cậu.

-Em ăn một chút đã, nếu không lát nữa lại ngã gục. Ăn xong anh lại dẫn em ra.

Cung Tuấn nhìn Trương Triết Hạn, đột nhiên lại nhớ tới Trương Nhã Lâm, liền muốn tránh thìa cháo đưa tới, cậu không muốn đem phiền phức cho ai cả, huống hồ vừa nãy hình như cậu còn kích động lớn tiếng với bà.

-Em tự ăn được.

-Anh đã biết hết những gì mẹ anh làm rồi, xin lỗi em, Cún ngốc, anh không nghĩ ngay trong tang lễ của mẹ nuôi, bà ấy lại...

Cung Tuấn lắc đầu, cậu không muốn nghĩ thêm bất cứ chuyện gì nữa. Cậu biết mình sinh ra một chút cản giác ỷ lại vào Trương Triết Hạn nhưng không cố chối bỏ nó, lặng lẽ ăn cháo từ tay anh, sau đó, việc gì cần làm cậu đều làm, tiễn mẹ nuôi nốt chặng cuối đời người.

Sau đó, hai người cũng không vội lên trường, Cung Tuấn đang trong giai đoạn nghỉ hè, mà sau đám tang, sức khỏe cậu cũng chưa hồi phục, phỉ truyền nước suốt một ngày, Trương Triết Hạn vừa thi đại học xong, lấy lý do nghỉ xả hơi để ở lại chăm sóc cậu.

Cung Tuấn mở mắt dậy từ sớm, mỗi lần bị bệnh cậu đều không ngủ được, xung quanh, bọn trẻ vẫn ngủ mà người chen chúc cùng cầu vẫn là Trương Triết Hạn, y hệt lần đầu tiên anh tự tìm tới đây.

Cậu khẽ khàng quay người, quan sát khuôn mặt anh khi ngủ, đưa tay phác thảo từng đường nét tinh xảo trên gương mặt anh. Cậu thừa nhận, ngay từ lần đầu tiên gặp gỡ, cậu đã bị nhan sắc này thu hút rồi.

Trương Triêt Hạn ngủ không sâu, nửa đêm còn thỉnh thoảng sờ trán Cung Tuấn xem cậu có sốt không, lúc cậu chạm tay vào mặt anh, anh đã tỉnh rồi, nhưng còn muốn xem cậu định làm gì nên một lúc sau mới mở mắt. Cung Tuấn bị bất ngờ, thấy anh mở mắt thì vội giả vờ ngủ, nhưng tay cậu thì vẫn để lưng chừng chưa kịp thu xuống.

Trương Triết Hạn phì cười, có ai giả vờ ngủ như cậu không, Cung Tuấn biết mình không giấu được nữa mới phụng phịu mở mắt ra.

-Đã nói em là Cún ngốc mà, ngay cả giả vờ cũng ngốc như vậy. Mệt thì ngủ thêm đi, còn sớm lắm.

-Em không ngủ được, em dậy đi dạo một lúc.

Suỵt! Đừng nói tôi yêu anh ấyNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ