-Tìm được gì thì mau nói, đừng bày đặt úp úp mở mở!
-Người bắt cóc Cung nhị thiếu là một người hầu với lý do tống tiền, nhưng sau đó người hầu đó chưa nhận được tiền đã biến mất không tung tích, ông đoán đi! Thứ hai, người trông coi kho tài liệu của sở cảnh sát lúc bấy giờ bị đuổi với lý do sơ suất trong công việc, nhưng ông ấy đã làm ở đó một khoảng thời gian dài rồi. Thứ ba, ông có thấy vụ này lên báo hơi ít không, các bài báo chủ yếu ghi là đã tìm ra thủ phạm chứ không hề cập nhật thông tin trước đó.
-Nghĩa là kẻ đứng sau vừa đủ khả năng bịt cả dư luận lẫn cảnh sát.
-Còn một điều nữa, tôi nghĩ ông cũng không lạ, Cung Hàn đã luôn theo dõi vụ này, vậy nên manh mối trong tay anh ta là nhiều nhất. Nhưng vì một lý do nào đó mà anh ta chưa vạch trần hoặc có ai đó ngăn cản khiến anh ta không mạo hiểm.
Trương Triết Hạn cúp máy, cúi đầu suy nghĩ, một là người hầu kia bị sai khiến, chưa đòi được tiền chuộc đã phải biến mất đề phòng Cung gia điều tra ra, hoặc cũng có khả năng bọn họ chưa bao giờ nhắm vào tiền bạc. Trong tay anh giờ có địa chỉ người trông coi kho tài liệu của sở cảnh sát và thông tin về người hầu kia, cái này chắc chắn Cung Hàn cũng có.
Đang suy nghĩ lung tung thì di động vang lên, Trương Triết Hạn vừa nhìn, lập tức mặt mày giãn ra, trở nên nhu hòa:
-Cún ngốc, anh nghe đây!
Có lẽ Cung Tuấn đang lén gọi điện cho anh, cậu thỉnh thoảng lại liếc nhìn cửa phòng, không tự giác mà hạ thấp giọng xuống, lại còn chỉ đeo một bên tai nghe.
-Cún ngốc, em làm gì mà như đi ăn trộm thế?
-Thì ai bảo chúng ta không công khai chứ, mẹ anh lại không thích em!
Trương Triết Hạn buồn cười, mẹ anh bên này, cậu bên đó trốn thì có tác dụng gì, lại chợt nhớ ra, Cung Tuấn hình như là đang trốn Cung Hàn.
-Anh hai em phát hiện ra chúng ta yêu nhau rồi.
-Nhanh như vậy? Anh ấy có phản đối không?
Cung Tuấn lắc đầu, thực ra cậu cũng thấy lạ, ngay lúc Cung Hàn hỏi, cậu bối rối quá mà chưa suy xét kỹ, nhưng chẳng ai bình tĩnh như Cung Hàn nếu em trai mình yêu một người đàn ông cả, cậu lại bắt đầu lo đến ba mẹ mình cùng ba mẹ Trương Triết Hạn.
Thấy Cung Tuấn đột nhiên trầm mặc, Trương Triết Hạn cũng có chút hối hận, hai người mới bắt đầu, không nên hỏi vấn đề nhạy cảm này, lại nghe Cung Tuấn trả lời:
-Anh hai không ngăn cản, nhưng phụ huynh hai bên thì chưa biết.
-Không sao đâu, chúng ta có thể từ từ thuyết phục bọn họ. Nhưng em không thấy hẹn hò bí mật thế này rất kích thích à?
-Vậy anh có muốn kích thích nữa không, anh hai có thuê một vệ sĩ bảo vệ em. Trưa mai em trốn đi gặp anh?
Trương Triết Hạn ngạc nhiên, cậu muốn trốn đi? Cún ngốc vốn ngoan ngoãn, vậy mà để yêu đương bí mật với anh còn dám chủ động nói trốn nhà đi gặp anh làm anh vừa buồn cười vừa cảm động mà không biết phải nói sao.

BẠN ĐANG ĐỌC
Suỵt! Đừng nói tôi yêu anh ấy
FanficHọc bá, dịu dàng, vui tính công x ngây thơ, chu đáo, hiền lành thụ Trương Triết Hạn x Cung Tuấn Hạn Tuấn!!! Ngọt ngược!!! Thanh xuân vườn trường!!! Viết theo hứng, không đảm bảo chất lượng!!!