Cung Tuấn ngồi ở cửa phòng cấp cứu, hai mắt đỏ hoe nhưng không khóc, lát nữa mẹ nuôi ra sẽ không khiến bà lo lắng. Di động trong túi rung lên, là Trương Triết Hạn gọi đến.
-Đàn anh.
-Mẹ nuôi thế nào rồi, sao không gọi cho anh?
-Mẹ nuôi vẫn đang cấp cứu, ngày mai anh thi đại học rồi, em không muốn làm phiền anh.
Giọng Cung Tuấn ngoài rất khàn ra còn chậm nữa, Cung Tuấn vốn muốn lấy giọng bình thường nhất để nói chuyện với Trương Triết Hạn nhưng khi anh vừa gọi đến thì bao nhiêu kịch bản đã chuẩn bị trong đầu cậu đều bay hết.
-Anh không cần lo lắng đâu, em ở đây có thể chăm sóc mẹ nuôi.
Trương Triết Hạn nghe giọng cậu vững vàng, dù biết cậu đang rối loạn và sợ hãi cũng không biết an ủi thế nào, anh không ngờ lần nói chuyện trước đã đẩy cả anh ra khỏi vòng an toàn của cậu, không còn đủ tin tưởng và thân thiết để cậu chia sẻ với anh nữa.
-Vậy được, có chuyện gì thì gọi ngay cho anh được không?
-Vâng. Đàn anh... nhất định phải thi tốt nhé!
Cúp máy, Cung Tuấn che ngực gục xuống trên hàng ghế chờ, cả người run rẩy nhưng vẫn không rơi một giọt nước mắt nào, đã từng muốn cố gắng thì vào cùng trường với anh, nhưng bây giờ cậu không theo kịp anh nữa rồi. Bên kia Trương Triết Hạn cũng không khá hơn bao nhiêu, gọi cho Cung Tuấn lại càng khiến anh lo lắng hơn.
Cung Tuấn chờ không biết bao lâu thì đèn phòng cấp cứu vụt tắt, cậu đứng bật dậy nhìn mẹ nuôi được đẩy từ phòng cấp cứu ra, nằm thiếp đi trên chiếc giường trắng phau. Bác sĩ đi ra sau, vẫy tay ra hiệu cho cậu đi theo sang phòng gặp mặt riêng.
-Tôi rất xin lỗi, mẹ cậu tuổi đã cao, sức khỏe cũng rất yếu, chúng tôi chỉ có thể cố hết sức, nhưng cậu vẫn nên chuẩn bị tinh thần.
-Mẹ cháu còn có thể sống được bao lâu ạ.
Bác sĩ nhìn cậu bé nhỏ gầy trước mắt, lần trước mẹ cậu nhấp viện cũng chỉ có mình cậu đến chăm sóc, trong nhà không còn người lớn nào khác, vì chỗ cậu ở là cô nhi viện. Ông cũng không nỡ nói ra sự thật đau lòng này, nghẹn một lúc mới nói ra mấy tiếng:
-Cậu cứ cố gắng chăm sóc mẹ, được ngày nào hay ngày đó.
Sắc mặt Cung Tuấn tái nhợt, suy sụp thấy rõ, bác sĩ vốn tưởng cậu sẽ bật khóc thật lớn, sẽ nhìn ông với đôi nắt cầu xin hay tuyệt vọng, nhưng Cung Tuấn chỉ đứng dậy, lùi một bước, cúi đầu thật sâu:
-Cảm ơn bác sĩ.
Cậu hiểu chuyện như vậy khiến bác sĩ nhìn cậu quay người đi mà trong lòng cũng hận bản thân mình không cứu được mẹ nuôi của cậu, nếu áp dụng phương pháp mới nhất mà kéo dài mạng sống của bà thêm vài tháng vài năm nữa thì ông cũng làm, nhưng con người có bao giờ chống lại được vòng tuần hoàn sinh, lão, bệnh, tử.
Bác sĩ sang lại phòng khám, thấy Cung Tuấn đang dùng nước ấm lau chân tay cho mẹ, bên cạnh là một hộp giữ nhiệt.
-Bác sĩ, bao giờ mẹ cháu có thể tỉnh?
![](https://img.wattpad.com/cover/290290795-288-k844701.jpg)
BẠN ĐANG ĐỌC
Suỵt! Đừng nói tôi yêu anh ấy
FanficHọc bá, dịu dàng, vui tính công x ngây thơ, chu đáo, hiền lành thụ Trương Triết Hạn x Cung Tuấn Hạn Tuấn!!! Ngọt ngược!!! Thanh xuân vườn trường!!! Viết theo hứng, không đảm bảo chất lượng!!!