Khi nhắc đến Cung Hàn, người ta ngay lập tức sẽ nghĩ đến Cung gia, Cung gia và Trương gia đều là gia tộc lớn trong tứ đại gia tộc đứng đầu đất nước, Cung Hàn chính là người thừa kế duy nhất của Cung gia. Thực ra Cung gia vẫn còn một cậu con trai nữa, nhưng đã bị bắt cóc khi mới một tuổi, đến nay dù tốn bao nhiêu công sức vẫn bặt vô âm tín. Hôm nay không ngờ lại tìm được một người trùng họ trùng tên, trùng cả tuổi với em trai mình, Cung Hàn cũng có vài phần thân thiết. Nhưng theo bác sĩ nói thì Cung Tuấn cũng có mẹ, không phải là em trai hắn rồi.
-Cậu đã cứu mẹ tôi, mời cậu một bữa cơm có đáng là gì?
Cung Tuấn không từ chối được, đành đồng ý, thực ra vừa ốm dậy lại hiến một lượng máu lớn, sắc mặt cậu cũng rất xấu rồi, Cung Hàn chỉ sợ cậu ngất xỉu giữa đường mà thôi.
Cung Tuấn lại chẳng biết Cung gia là gì cả, cậu biết đến Trương gia cũng là do các học sinh khác đồn thổi. Cung Hàn dẫn cậu vào một quán ăn với các món cháo nổi tiếng, gọi cho cậu một suất to bự.-Tôi ăn không hết đâu. Gọi thế này cũng quá lãng phí rồi.
-Đang tuổi ăn tuổi lớn mà ăn như mèo ấy, chẳng trách nhìn cậu giống một cây gậy biết đi!
Cung Tuấn ngước lên nhìn Cung Hàn đang mang vẻ mặt trêu chọc nhìn mình. Cậu với hắn ta đứng là khác một trời một vực, một người tuy dáng cao nhưng gầy, nhìn như suy dinh dưỡng, Cung Hàn tuy cao hơn cậu nhưng cả người rắn chắc vững chãi, Cung Tuấn chỉ biết bĩu môi.
Biểu tình trẻ con của cậu được hắn thu hết vào trong mắt, lại cố nín cười.
-Nhà cậu ở đâu, tôi đưa cậu về?
Cung Hàn cũng ngạc nhiên, để cho một đứa trẻ tự đi hoàn thiện thủ tục của người mẹ đã mất, trong nhà không còn người lớn sao, hay họ hàng không còn người đi cũng cậu sao, thoạt nhìn cậu bé này còn nhỏ hơn cả tuổi thật của mình.
-Không cần đầu, nhà tôi rất xa, tôi tự đi về được, anh về chăm sóc mẹ đi. Cảm ơn anh vì bữa ăn.
Cung Tuấn cúi đầu chào rồi đi ra ngoài, Cung Hàn vẫn ngồi đó, im lặng nhìn theo đứa bé lễ phép kia ra về. Cung Tuấn ngồi tàu cũng không buồn bã như mọi khi, cậu vừa góp phần cứu được một người, cũng cảm thấy vui vui, phải quay về làm một Cung Tuấn tràn đầy năng lượng của các em thôi.
Cung Tuấn trước khi về cũng mua một ít bánh kẹo, điều kiện ở Viện mồ côi thiếu thốn, lúc nào bọn nhỏ cũng mong được có bánh kẹo hết, cậu cũng trải qua khoảng thời gian đó rồi, nên hiểu rõ những ánh mắt sáng rực kia là gì.
Cung Tuấn về đến nhà, dự định trồng thêm ít rau để bán, cũng là để có thêm rau sạch ăn, nhìn thấy luống rau mà trương Triết Hạn cũng bọn nhỏ vừa nghịch vừa trồng hôm đó đã lên xanh mướt, cậu cũng không khỏi thở dài.
Vừa mới qua hai tuần, đột nhiên có một đoàn xe lạ đến Viện mồ côi, lũ trẻ sợ hãi nép sau lưng Cung Tuấn, Cung Tuấn cũng cảnh giác, cậu không biết, mà lâu rồi cũng không có thông báo đoàn từ thiện nào đến đây, Trương Triết Hạn cũng không phải, anh thỉnh thoảng vẫn gọi điện cho cậu nên cậu biết đó không phải anh. Trương Triết Hạn vừa nhận được giấy báo trúng tuyển đại học Thanh Hoa liền gọi điện cho cậu:

BẠN ĐANG ĐỌC
Suỵt! Đừng nói tôi yêu anh ấy
FanficHọc bá, dịu dàng, vui tính công x ngây thơ, chu đáo, hiền lành thụ Trương Triết Hạn x Cung Tuấn Hạn Tuấn!!! Ngọt ngược!!! Thanh xuân vườn trường!!! Viết theo hứng, không đảm bảo chất lượng!!!