Năm năm sau,
Trương Triết Hạn đi làm về rất muộn, nhìn thấy Trịnh Mã Lệ ngồi cạnh Trương Nhã Lâm, anh lạnh lùng bước qua. Trương Nhã Lâm gọi anh lại.
-Con không có hứng thú, cũng không có gì để nói, hai người cứ thoải mái trò chuyện.
Chàng trai dương quang ấm áp năm nào cứ thế biến thành một người lạnh lùng, làm việc quyết đoán, vẻ thuần thục của anh càng thu hút trái tim của các cô thiếu nữ hơn, chỉ là anh vẫn chờ người trong tim mình quay lại.
Trương Triết Hạn tắm xong, lại mặc quần áo định rời đi, năm năm nay, đêm nào anh cũng chờ trước cổng Cung gia đến hơn nửa đêm mới về.
-Triết Hạn, trời tối rồi, con đưa Mã Lệ về nhà được không?
-Cô ấy đến bằng gì thì có thể về bằng cái đó, tự lập cũng là cái tốt! Con đi đến nơi khác, không cùng đường, cũng không bao giờ chung đường.
-Giờ tài xế taxi cũng không tin tưởng được ai...
-Vậy thì mẹ bảo Trịnh tiểu thư gọi cho tài xế nhà Trịnh gia, người Trịnh gia chắc đáng tin rồi.
Trương Triết Hạn quay đi, anh lái xe đến trước Cung gia, ngồi trong xe gọi điện vào số máy của Cung Tuấn, năm năm rồi, cậu cũng không nhận một cuộc điện thoại nào của anh mà anh cũng vẫn kiên trì không quên.
-Cún ngốc, về đi, nếu không anh sẽ đính hôn với người khác đấy!
Trịnh Mã Lệ bốn năm trước đã đủ mười tám tuổi, Trương Nhã Lâm lập tức cùng Trịnh gia định ra mối liên hôn giữa hai nhà, giục anh cùng Trịnh Mã Lệ đính hôn nhưng Trương Triết Hạn vẫn từ chối, đối xử với Trịnh Mã Lệ không nóng không lạnh.
Nếu Trương Nhã Lâm ép anh đính hôn, anh lập tức sẽ sang nước ngoài mở rộng kinh doanh, tìm kiếm Cung Tuấn, nhưng anh cũng sợ Cung Tuấn vẫn chưa chấp nhận anh.
Đợi đến hơn nửa đêm, Trương Triết Hạn mới thất vọng quay về, lần này cũng như bao lần khác.
-Cún ngốc, ngày mai anh có một bữa tiệc, hơi muộn một chút nhưng kết thúc bữa tiệc, anh vẫn sẽ đến chờ em.
Bữa tiệc kiểu này Trương Triết Hạn tham gia rất nhiều, năm năm qua dường như không bỏ bữa nào mặc dù cũng không hứng thú gì. Theo nguyên tắc xã giao, anh lần lượt nói chuyện từng ông lớn của giới kinh doanh, họ đều muốn hợp tác cùng Trương Triết Hạn.
Bỗng nhiên Trương Triết Hạn thấy một dáng người quen thuộc lướt qua, anh suýt đánh rơi ly rượu, vội vã đuổi theo. Sảnh lớn không quá nhiều người nhưng thân ảnh kia như cố ý trốn tránh anh, thoắt ẩn thoắt hiện. Đến lúc anh dừng lại đã không thấy ai.
-Trương thiếu vội vàng tìm ai vậy?
Trương Triết Hạn quay lại, Cung Hàn ngồi trên xe lăn, tay cầm ly rượu vang ung dung cười nhìn anh, Trương Triết Hạn hít sâu một hơi, Cung Hàn ở đây nghĩa là Cung Tuấn không ở đâu xa.
-Cung Hàn, Cung Tuấn cũng đến đây đúng không, tôi vừa nhìn thấy em ấy!
-Ừm.
-Vậy sao em ấy lại chạy trốn tôi?
-Không phải chạy trốn, mà là không nhận ra cậu nữa. Nó ở bên nước ngoài gặp tai nạn.
![](https://img.wattpad.com/cover/290290795-288-k844701.jpg)
BẠN ĐANG ĐỌC
Suỵt! Đừng nói tôi yêu anh ấy
FanfictionHọc bá, dịu dàng, vui tính công x ngây thơ, chu đáo, hiền lành thụ Trương Triết Hạn x Cung Tuấn Hạn Tuấn!!! Ngọt ngược!!! Thanh xuân vườn trường!!! Viết theo hứng, không đảm bảo chất lượng!!!