Chương 44

466 38 15
                                    

Cung Tuấn không dám về nhà, không dám để Cung Hàn nhìn thấy những dấu hôn trên người mình, dứt khoát nhắn một tin cho hắn rồi vứt di động sang một bên, trùm chăn giả chết.

Bên cạnh, Trương Triết Hạn đang bận rộn xem tài liệu, Trịnh Tiệp đồng ý gả con gái, điều kiện là một số tiền vô cùng lớn, đủ để gây dựng lại công ty của Trịnh gia, số còn thừa lại không bao nhiêu, ông ta lại dùng để mua chuộc các nhà tài trợ và đối tác của Thiên Song, khiên thị trường của Thiên Song rối loạn. Việc không sát nhập được Thiên Song cũng gây cho ông ta không ít khó khăn.
Tóm lại, tình hình tài chính của Trịnh gia không tốt lắm, Trương Triết Hạn nếu có thể gây ra biến động lớn cũng có thể buộc Trịnh Tiệp phải bán lại công ty Phúc Đang, chỉ cần đến lúc đó, anh gom đủ vốn là có thể mua lại rồi.

-Anh định làm thế nào?

-Tùy vào ông ta hành động thế nào thôi! Để có đủ vốn xoay sở, ông ta sẽ phải nhả ra một số cổ phần trong tay, nhưng số cổ phần đó chắc chắn sẽ không nhiều bằng số ông ta nắm trong tay.

-Vậy thì phải làm sao?

-Trước hết anh đang thu mua cổ phần của Phúc Đang trên thị trường, sau đó sẽ là cổ phần trong tay các cổ đông, nhưng anh không muốn đánh rắn động rừng nên mua dưới danh nghĩa người khác.

Cung Tuấn biết muốn từ cổ phần mà đánh bật Trịnh Tiệp là đều rất khó khăn, nhất định phải tìm ra một thứ khiến ông ta phải nhả cổ phần ra. Cậu bất giác thở dài, lại thấy một bàn tay xoa tóc cậu.

-Đừng lo lắng, việc này không vội, Trương gia vẫn còn một số bất động sản, tuy không còn có thể so sánh được với Cung gia nhưng vẫn còn chỗ đứng trong giới thượng lưu đó.

-Nói linh tinh, có thể dựa vào tài sản mà quyết định có xứng đáng hay không sao?

Cung Tuấn nóng nảy, nhưng nhìn thấy nụ cười ở khóe miệng Trương Triết Hạn, cậu biết mình bị lừa, liền nhấy quyết quay vào trong, không để ý đến anh nữa.

-Đừng giận, đến bữa rồi, mau đi ăn thôi, để đói bụng không tốt cho bảo bảo.

-Giờ có bảo bảo rồi, anh không quan tâm đến em nữa, chỉ lo bảo bảo đói thôi. Sau này bảo bảo ra đời, em sẽ bị cho ra rìa. Người ta còn nói, mang thai xong xấu xí, sẽ bị chồng bỏ rơi, chứng tỏ em xấu xí rồi...

Trương Triết Hạn vội vàng che miệng cậu lại trước khi cậu suy luận đến cả vũ trụ song song, chỉ để lại đôi mắt mở to ngập nước nhìn anh như tố cáo anh bạc tình. Trương Triết Hạn bất đắc dĩ:

-Em suy nghĩ đi đâu thế?

-Rõ ràng là vậy mà!

Cung Tuấn càng nói càng ủy khuất, nếu anh không giải thích được, cậu sẽ khăn gói về nhà mẹ đẻ cho anh xem.

-Là vì em rất yêu thương bảo bảo, anh lấy bảo bảo ra dỗ, em nhất định sẽ nghe lời, chứ không phải anh thương bảo bảo hơn thương em.

Cung Tuấn gật đầu, cắn môi suy nghĩ, xong nhẹ nhàng giật tay áo anh:

-Thực ra cũng không phải không được, chỉ cần anh yêu thương bảo bảo, hiện giờ em có thể không thỏa mãn được anh, anh cũng có thể ra ngoài tìm người, miễn là...

Suỵt! Đừng nói tôi yêu anh ấyNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ