Sáng hôm sau, Trương Triết Hạn đến Tứ Xuyên vào lúc sớm, trời vẫn còn phủ một màn sương dày, thời tiết u ám khiến cảm giác khí hậu lạnh đến cắt da. Trương Triết Hạn ngủ một đêm trêm xe, gần sáng thì tỉnh dậy, đã thấy Cung Tuấn nhắn tin cho anh: “Anh đi đến đâu rồi, dừng ở chỗ nào?”
Trương Triết Hạn bắt đầu hối hận vì hành động nông nổi đi ngay trong đêm này của mình, làm hại Cung Tuấn phải ra đón lúc sáng sớm, vừa lạnh vừa tối, viện mồ côi thực sự cũng hơi khó tìm, nếu không thì Trương Triết Hạn đã tự mình đi đến rồi, hơn nữa còn vướng hai đống đồ to đùng.
Vừa xuống xe không lâu, Trương Triết Hạn phải xoa hai tay vào nhau cho đỡ lạnh dù anh đã đeo găng, nhiệt đọ tầm này có khi xuống tới âm độ rồi. từ xa, nhờ đèn đường mờ mờ, Trương Triết Hạn đã nhìn thấy Cung Tuấn cầm theo một cây dù đi trên xe đap, thời tiết ở đây thường xuyên có mưa, gió như muốn hất bay cả xe đạp lẫn thân người mảnh khảnh của cậu.
-Đàn anh!
Trương Triết Hạn nhíu mày:
-Trời lạnh, sao lại ăn mặc phong phanh thế?
-Không lạnh lắm, em quen rồi.
Trương Triết Hạn nhìn mũi cậu cũng đỏ lên, thầm nói, ừ, lời em nói đáng tin quá cơ. Anh cởi chiếc áo khoác ấm áp trên người mình choàng qua cậu, nó vô cùng ấm áp vì đã có hơi người, còn mình thì lôi trong đống đồ ra một chiếc áo khoác khác.
-Em chỉ mang được một chiếc xe đạp thôi, chúng ta đành phải chất đồ lên xe đạp rồi đi bộ dắt xe về vậy.
Trương Triết Hạn dắt xe, Cung Tuấn cầm dù che cho cả hai, lại cố ý nghiêng về bên anh nhiều hơn khiến một bên vai áo của cậu thấm ướt. Hai người vừa di vừa nói chuyện, cũng không cảm thấy đường quá xa, rất nhanh về tới nơi.
Viện mồ côi nằm ở một nơi khá tách biệt, xung quanh đất rộng, có mấy mảnh vườn dùng để trồng rau, nuôi gà. Trương Triết Hạn dựng xe vào, cùng Cung Tuấn hạ đống đồ xuống, cố ý nhẹ nhàng để không làm bọn trẻ thức giấc nhưng lại có hai bóng người đi về phía này, là mẹ nuôi và mấy cô trong thôn thay nhau đến ngủ một hai ngày giúp đõe trông bọn trẻ.
-Mẹ nuôi! Đây là Trương Triết Hạn, đàn anh mà con đã kể với mẹ.
-Viện trưởng!
Trương Triết Hạn không biết xưng hô thế nào cho đúng, chỉ đành chào một tiếng “viện trưởng” rồi cúi đầu, nhưng Viện trưởng đã nhanh hơn một bước lên tiếng:
-Triết Hạn tới tận đây chơi sao, vất vả rồi. Mau vào trong nhà cho đỡ lạnh, hai đứa cũng ngủ thêm một chút đi.
Viện trưởng là một người phụ nữ đã cao tuổi, ánh mắt đến nụ cười đều toán ra sự hiền hậu, dễ gần, lần đầu tiên gặp đã thân thiết gọi anh là Triết Hạn khiến anh cũng sinh ra hảo cảm và kính trọng.
-Vâng. Viện trưởng cũng về nghỉ ngơi đi.
-Tuấn Tuấn giúp mẹ nuôi chào đón Triết Hạn nhé.
Cung Tuấn gật đầu, mẹ nuôi tuổi cũng lớn rồi, căn bản không ngủ được bao nhiêu, cậu dẫn Trương Triết Hạn vào phòng ngủ của mình, gọi là phòng ngủ của cậu nhưng thục ra có cả mấy đứa trẻ cùng ngủ trong gian phòng lớn. Chỗ ngủ của Cung Tuấn là một chiếc nệm ở giữa, cả hai phải đi thật nhẹ nhàng để không đánh thức cũng không dẫm phải tay chân mấy đứa nhỏ.
![](https://img.wattpad.com/cover/290290795-288-k844701.jpg)
BẠN ĐANG ĐỌC
Suỵt! Đừng nói tôi yêu anh ấy
FanficHọc bá, dịu dàng, vui tính công x ngây thơ, chu đáo, hiền lành thụ Trương Triết Hạn x Cung Tuấn Hạn Tuấn!!! Ngọt ngược!!! Thanh xuân vườn trường!!! Viết theo hứng, không đảm bảo chất lượng!!!