Trương Triết Hạn dậy sớm tập thể dục, Cung Tuấn vẫn chưa dậy, cậu cuộn tròn người trong chăn, dụi dụi đầu vào gối, có lẽ là vẫn nghĩ mình đang ở trong ktx, cả người co rụt lại thành một tư thế buồn cười. Trương Triết Hạn lại gần, kéo chăn xuống cho cậu dễ thở, lại vô tình động vào đôi tay lạnh buốt cuỷa cậu, nhíu mày, sao chân tay lại lạnh toát như thế?
Trương Triết Hạn lấy gối sưởi đặt vào tay cậu, cho cậu ôm nó ngủ thêm một lúc nữa, anh đi tập thể dục rồi tiện thể mua đồ ăn sáng.
Khi Cung Tuấn thức dậy thì Trương Triết Hạn đã bày đồ ăn sáng ra bàn, giục cậu vscn. Cung Tuấn không có thói quen ăn sáng nên ăn rất ít, Trương Triết Hạn nghĩ thầm, thảo nào người lại gầy như vây, càng thêm quyết tâm phải nuôi cậu mập lên.
-Em quê ở đâu?
-Tứ Xuyên ạ.
-May quá, anh cũng rất thích ăn cay.
Cung Tuấn hơi rụt cổ lại, cậu vẫn luôn muốn giấu chuyện mình là người Tứ Xuyên nhưng lại chỉ biết nấu mà không biết ăn cay. Nhưng mà cậu cũng có thông tin bổ ích rồi, chủ nhật tuần này cậu sẽ nấu thêm mấy món ăn đặc trưng của Tứ Xuyên.
Nhưng chủ nhật chưa đến thì Cung Tuấn lại phát hiện ra một vấn đề khác, đó chính là học bá nổi danh toàn trường lại chạy đến chỗ cậu làm thêm làm chân chạy vặt. Đúng hơn là anh chỉ đến vào những ngày anh không tập bóng rổ và đến để học cùng cậu, nhưng lúc quán đông khách, anh sẵn sàng làm chân chạy bàn không công. Mà khi hai soái ca ở cùng nhau thì sức sát thương quá lớn.
Chỉ là trong trường xuất hiện một tin đồn, Trương gia sắp phá sản, đến nỗi mà thiếu gia nhà Trương gia phải đi làm thêm ở một quán cafe nhỏ.
Đối với Trương Triết Hạn, tin đồn này đúng là một trò cười, anh định vào chuyên ngành kinh tế của đại học Thanh Hoa hoặc đại học Bắc Kinh nên từ sớm đã làm quen với công việc kinh doanh của gia đình. Công ty của gia đình anh vừa nhận thêm vài dự án lớn, cách phá sản còn xa lắm. Mà cứ thiếu gia đi làm thêm thì gia đình sắp phá sản à, buồn cười.
Nhưng Trương Triết Hạn không nghĩ đến, Cung Tuấn cũng học trường này, đương nhiên cậu cũng nghe thấy tin đồn này, chỉ là Trương Triết Hạn coi tin đồn như một trò cười thì cậu cún ngốc ngây thơ kia lại tin, cậu không biết gia đình Trương Triết hạn gặp khó khăn gì, nhưng cậu không muốn chọc vào nỗi đau của anh, chờ lúc nào anh tự nguyện chia sẻ với mình.
Vậy nên mỗi lần học nhóm, cậu lại giương đôi mắt cún con, thỉnh thoảng nhìn lén anh, đến lần thứ mười, Trương Triết hạn không nhịn nổi cười nữa.
-Cún ngốc, rốt cuộc hôm nay em làm sao vậy hả?
-Đàn anh, anh... anh... anh có làm thêm ở đâu không? Hay anh có ý định đi làm thêm không?
Trương Triết Hạn thản nhiên lắc đầu, việc học, đi chơi bóng, còn có học kinh doanh ở công ty, lấy đâu ra thời gian. Nhưng tự nhiên sao lại hỏi cái này? Trương Triết hạn ngẫm nghĩ một lúc, đột nhiên phá lên cười, gục mặt xuống bàn mà cười, nụ cười của anh thật sự rất thoải mái, rất thu hút nhưng lại khiến Cung Tuấn càng thêm hoang mang.
BẠN ĐANG ĐỌC
Suỵt! Đừng nói tôi yêu anh ấy
Fiksi PenggemarHọc bá, dịu dàng, vui tính công x ngây thơ, chu đáo, hiền lành thụ Trương Triết Hạn x Cung Tuấn Hạn Tuấn!!! Ngọt ngược!!! Thanh xuân vườn trường!!! Viết theo hứng, không đảm bảo chất lượng!!!