chương 42

479 42 7
                                    

Cung Tuấn về nhà, cậu không bị ảnh hưởng lắm bởi những lời đồn thổi bên ngoài, chỉ cần im lặng chịu đựng một thời gian thì mọi chuyện sẽ lắng xuống. Nhưng Trương Triết Hạn lại khó chịu hơn, vì sao một con cún ngốc chỉ biết nghĩ cho người khác lại liên tục bị hắt nước bẩn lên người?

-Cún ngốc, chúng ta sang Mỹ đi!

-Tiểu Triết, đừng tức giận mà, để họ nói chán rồi sẽ thôi.

-Lời nói của con người rất đáng sợ, anh sợ một ngày nào đó em sẽ không chịu nổi.

Cung Tuấn ngồi vào lòng Trương Triết Hạn,  ngửa cổ híp mắt cười nhìn anh, Trương Triết Hạn thuận theo, ngả người ra sau để cậu tựa thoải mái, không bị ép vào bụng.

-Chỉ cần chúng ta cùng nhau đối mặt sẽ không có chuyện gì cả.

Sự thật đã chứng minh, nói trước bước không qua, Trương Triết Hạn đang gọi video call cho Cung Tuấn thì có điện thoại từ người ở quán rượu, kêu anh đến đón cậu mình.

Trương Triết Hạn không thích mấy nơi như quán bar lắm, anh vừa học vừa làm ở công ty từ cuối cấp ba, lên đại học lại thường xuyên ở trước nhà Cung Tuấn chờ cậu nên hầu như chẳng bao giờ ghé qua những nơi thế này. Cậu anh ngồi ở ghế sofa, xung quanh toàn mùi rượu và khói thuốc, quần áo nhăn nhúm, râu ria xồm xoàm, trông chật vật không thể tả.

-Có chuyện gì xảy ra vậy ạ?

-Cậu lấy tiền bên Thụy Sỹ để đầu tư, giờ người ta ôm tiền bỏ chạy.

Trương Triết Hạn cũng ngồi xuống, nhấc lên ly rượu vang, nhấp một ngụm:

-Cậu mất bao nhiêu?

Cậu Trương Triết Hạn giơ tay, là con số hai, Trương Triết Hạn nheo mắt:

-2000 vạn? (Tính ra là 20 triệu nhân dân tệ nhưng tui thấy nó không sang nên tui để 2000 vạn)

Số tiền này anh vẫn lo được, nhưng thấy cậu mình lắc đầu, Trương Triết Hạn nín thở:

-2 tỉ?

-20 tỉ, là 20 tỉ đó!

Trương Triết Hạn bậy dậy:

-Cậu điên rồi à?! Số tiền đó, số tiền đó dù cả công ty chúng ta và Cung gia ghép lại cũng không đủ, một lúc không thể có từng ấy tiền!

-Cậu biết!

Trương Triết Hạn ngồi phịch xuống, xoa xoa trán, số tiền này là toàn bộ số vốn có thể mượn được ở Thụy Sỹ và cả ở các nơi khác. Trương Triết Hạn thở dài, kéo cậu mình đứng dậy:

-Về nhà nghĩ cách giải quyết, cậu ở đây chỉ làm mọi việc rối tung lên thôi!

Lo cho Trương Lập Đông xong đã là hai rưỡi sáng, Trương Triết Hạn mệt mỏi đến rã rời nhưng lại không ngủ được, 20 tỉ nhân dân tệ là số tiền rất lớn, làm sao có thể thu được trong vài ngày? Anh lăn lộn trên giường hồi lâu không ngủ được, bèn lái xe tới trước cửa nhà Cung Tuấn, ngước nhìn lên khung cửa sổ tối đen.

Hơn ba giờ sáng, đường phố vẫn rực rỡ ánh đèn neon nhưng người qua lại vô cùng thưa thớt, Trương Triết Hạn ngồi trong xe, lôi một điếu thuốc ra, đặt lên miệng, châm lửa, đã lâu lắn rồi anh không đụng đến thuốc lá, mới đầu có hút lúc căng thẳng nhưng sau đổi thành uống cafe, vì Cung Tuấn không thích người hay hút thuốc.

Suỵt! Đừng nói tôi yêu anh ấyNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ