Chương 37

400 43 19
                                    

Trương Triết Hạn và Cung Tuấn vẫn hẹn gặp nhau ở chỗ cũ, vừa nhìn thấy Cung Tuấn, Trương Triết Hạn vội tóm lấy cậu, quan sát một lượt từ trên xuống dưới, khiến Cung Tuấn vừa hổ thẹn vừa cảm động, chỉ biết cúi đầu.

-Tuấn Tuấn, anh rất lo cho em, em lại gầy đi rồi. Ba mẹ em có làm khó em không?

-Em không sao, chúng ta ngồi xuống trước đã, được không?

Cung Tuấn không gọi cafe và trà như mọi khi mà chỉ gọi cốc nước cam ép. Cậu lén ngẩng lên nhìn Trương Triết Hạn nhưng lại phát hiện ra ánh mắt Trương Triết Hạn từ lúc bắt đầu đã luôn nhìn thẳng mình, hiển nhiên là chờ cậu bắt đầu.

-Cún ngốc, em vẫn không tin anh sao? Không tin anh có thể gánh vác cùng em sao?

-Không phải... em...

Cung Tuấn gấp gáp ngẩng lên, đối diện ánh mắt vừa đau lòng vừa bất lực của Trương Triết Hạn, cậu cũng rất đau khổ. Chỉ là cậu không biết nói thế nào, cậu sống trong cô nhi viện, hiểu rất rõ nếu cậu giấu Trương Triết Hạn chuyện về đứa bé thì không công bằng với cả anh và đứa bé nhưng nếu phải nói ra thì cậu không biết mở lời thế nào.

Cậu đã chuẩn bị sẵn lý do sang Úc du học, nhưng sao lại khó mở lời như thế? Cung Tuấn ngẩng lên, đôi mắt đã ướt đẫm:

-Đàn anh, có thể đừng yêu em nữa không?

-Em đang nói gì vậy?

-Em không có đủ dũng cảm... để quên anh... vậy nên anh có thể... quên em trước không... đừng yêu em nữa...

Cung Tuấn nói xong, nước mắt cũng không nén được mà rơi xuống, ai thấy cũng biết cậu đau khổ cỡ nào, nhưng cậu nhất quyết ép bản thân phải nói ra. Trương Triết Hạn đau lòng nâng cả hai tay vuốt má cậu, lau giọt nước mắt kia đi.

-Vì sao? Bình tĩnh nói anh nghe, đây có phải điều kiện của ba mẹ em để họ rút đơn kiện không?

Cung Tuấn lắc đầu, càng khóc dữ hơn khiến Trương Triết Hạn luống cuống, chuyện gì có thể khiến con cún ngốc kiên cường của anh khóc tới mức này?

-Vậy thì nói anh nghe, chúng ta cùng giải quyết.

Cung Tuấn lắc đầu, cậu sợ Trương Triết Hạn sẽ ghê tởm mình, cũng sợ mình đã gây quá nhiều áp lực cho Trương Triết Hạn khiến anh cũng mất kiên nhẫn. Vậy nên cậu vừa muốn nói lại vừa không dám nói, nhưng Cung Tuấn lại nhớ đến những câu hỏi của bọn trẻ khi còn ở cô nhi viện: "Ba mẹ của em không cần bọn em nữa, đúng không?"

-Đàn anh... chuyện em nói... anh có thể không tin... nhưng... nhưng nếu anh khống chấp nhận được... em sẽ sang nước ngoài... không xuất hiện trước mặt anh nữa...

Trương Triết Hạn nghe xong cũng hoảng sợ, anh không sợ cái gì, chỉ sợ không thể gặp lại Cung Tuấn nữa nhưng những thứ Cung Tuấn nói nãy giờ, anh chẳng hiểu gì hết. Cung Tuấn cũng không nhìn đến sắc mặt của Trương Triết Hạn, cúi đầu nói cắn môi, quyết tâm nói ra:

-Em có thai rồi, cũng không biết tại sao có thể có, nhưng em sẽ không bắt anh chịu trách nhiệm! Em chỉ là muốn nói cho anh biết, anh cũng có quyền biết, em sẽ không bỏ nó đâu, đứa trẻ không có tội tình gì! Dù có sinh ra bởi một con quái vật như em thì nó cũng chỉ bất hạnh chứ không có lỗi...

Suỵt! Đừng nói tôi yêu anh ấyNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ