Có những kẻ sống chỉ để nghĩ về cái chết.
Có những linh hồn đã tàn lụi từ tháng năm niên thiếu, nhưng không bao giờ được ngủ yên cho đến phút cuối cùng.
Có những đôi mắt chẳng còn biết đến ngày mai. Mưa giăng không đầy và nuốt chửng ánh sáng.
Bóng tối mang cho Uchiha Sasuke một đôi mắt như thế, đã rất lâu. Kể từ cái đêm mà mùi máu tanh nồng phả trong không khí còn không kinh hoàng bằng những nỗi đau thương, đôi mắt cậu đã không còn có thêm một tia sáng nào rơi vào được nữa.
Thứ tồn tại rõ ràng duy nhất trong những hình ảnh chập chờn về đêm đó, mỉa mai thay, là màu đỏ rực nhưng chẳng phải của máu. Sharingan của Itachi sáng lên trong không gian, găm thẳng vào Sasuke một cái nhìn. Chết chóc. Lãnh đạm Không nổi một chút buồn thương. Có vẻ như rất phù hợp với một kẻ đủ tàn nhẫn để hạ sát cả gia tộc mình.
"Ngu ngốc. Ngươi còn chẳng đáng cho ta giết. Nếu muốn sống, hãy oán hận, hãy căm thù."
Anh Itachi. Em đã làm như anh nói.
Em đã dùng cả đời để căm hận anh. Muốn giết chết anh dù có phải vứt bỏ bản thân mình, và lạc lối. Em còn chẳng muốn thừa nhận. Vứt bỏ mọi thứ trên đời này để kiếm tìm bóng tối.
Cuối cùng, thứ mà em tìm thấy trong oán hận chất chồng, chỉ là một nỗi đau mà em chưa từng biết tới. Nỗi đau của anh, Itachi, đổi thay tất cả. Những gì em từng biết đến trên đời, đều giống như một lời nói dối.
Và đến cả anh, cũng nói dối em. Chỉ vì thứ anh gọi là Làng.
"Kể cả em có quyết định như thế nào đi chăng nữa, anh vẫn luôn yêu thương em."
Anh Itachi, em thật sự không biết. Không biết mình cần làm gì để thôi oán hận và bớt đớn đau. Không biết làm sao để có thể thôi căm ghét cái nơi tàn nhẫn mà anh đã dùng mạng sống để bảo vệ. Không biết bao lâu mới có thể rũ bỏ hết những kẻ phiền phức cứ mãi ôm lấy cái quá khứ cũ rích của em kể từ năm 12 tuổi.
Sasuke vẫn đi tìm câu trả lời cho thế giới. Cậu không bao dung đến nỗi có thể quên đi nỗi đau của Itachi, nhưng, cũng chẳng đủ tàn nhẫn để gạt đi tất cả. Kohona vẫn còn sót lại những hạnh phúc ngu ngốc mà cậu chưa thể nào buông tay.
"Tớ và cậu sẽ chết cùng nhau. Bởi vì, chúng ta là bạn"
"Thù hận chẳng làm ai tốt hơn cả, không phải tớ, không phải Sasuke - kun." Giọng cô run rẩy. "Thế nên cậu đừng đi. Hãy ở lại nơi này, tớ có thể làm cậu hạnh phúc..."
Đừng đi. Đừng đi, Sasuke - kun.
Tiếng khóc nức nở của cô bé mang mái tóc màu hoa xuyên qua lồng ngực Sasuke trong đêm, mãi mãi mắc kẹt lại như cái ranh giới cuối cùng của ánh sáng và bóng tối. Kể cả khi cậu từng muốn giết cô, và tất cả những kẻ khác, để có thể hủy diệt làng Lá, nước mắt Sakura vẫn chưa bao giờ ngừng rơi trong tâm trí cậu.
"Yên lặng đi. Sakura. Naruto..."
Sasuke rít khẽ trong cổ họng và mở mắt giữa hang động tối đen, nhãn cầu đau nhức như thể vừa bị kẻ nào đâm xuyên qua vỏ não. Dòng kí ức về bọn họ đã không thể nào ngừng đeo đuổi Sasuke liên tục suốt gần một năm sau Đại chiến 4. Những giấc mơ dài sẽ bắt đầu bằng nỗi đau của Itachi, và luôn luôn kết thúc bằng giọng nói của đội 7.
BẠN ĐANG ĐỌC
(Sasusaku) Cho đến khi thế gian ngừng
Fanfiction"Tớ sẽ đi tìm cậu trước khi chết vào sáng sớm mai." Tớ luôn nói vậy, nhưng sao đêm vẫn còn chưa chịu lụi tắt. Không biết cơ hội nào để chúng ta thức dậy bên nhau trong cùng một cái chớp mắt không? Sum: Đại loại là một con đường mới dẫn đến cái kết...