6. Vô tình

1.6K 136 6
                                    

Bàn tay mềm mại vén nhẹ mái tóc chàng trai, charka màu xanh ngọc ấm áp tỏa ra ấp ôm lấy đôi mắt mang sức mạnh của thánh thần. Nhưng với Sakura, đó vẫn chỉ là đôi mắt vảng vất những nỗi cô độc của cậu thiếu niên ngày ấy.

Đớn đau là thứ duy nhất mà Sasuke chưa từng vứt bỏ kể cả khi trưởng thành.

"Charka của Sasuke - kun đang chuyển động rất nhanh, chưa biết vì sao nhưng nó gây áp lực lớn lên mắt cậu." Giọng Sakura vang bên tai, lửng lơ nỗi buồn. "Giờ tớ chỉ có thể giảm đau trước đã..."

Cậu chỉ có thể ngồi yên để cô che đi màn đêm trước mặt bằng một thứ bóng tối khác ngào ngạt hương hoa. Vẫn chỉ là màu đen nhàn nhạt kia nhưng Sasuske lại như nhìn rõ được cả những lọn tóc hồng buông dài đang vương nhẹ trên má.

Không phải chỉ mái tóc cô. Nhắm mắt, nhưng dáng vẻ của Sakura ngay cạnh vẫn chẳng ngừng hiện lên trong tâm trí. Là bàn tay đang chạm vào cậu, là hơi thở ấm nóng phả nhẹ bên tai, hay là hương tóc cô đang quyện trong mùi lửa cháy? Đầu gối của cô chạm vào chân cậu trong khi chiếc cằm nhỏ đã sắp tựa nhẹ lên vai. Sakura đang ở gần tới nỗi chỉ cần quay sang một chút thì đôi môi cô chắc chắn sẽ rơi trên gương mặt cậu.

Những suy nghĩ ngu ngốc cứ đuổi bắt trong đầu, và có lẽ còn đi xa hơn nữa. Ngay cả cái cách cậu sẽ cùng cô ngã xuống tấm đệm kia thế nào Sasuke cũng đã thoáng nghĩ tới, dù cho đã cố tảng lờ hết sức.

Lần đầu tiên sau rất lâu, những rối ren trong đầu vào giữa đêm lại mang dáng hình của một cô gái chứ chẳng phải nỗi hận thù.

Trong khi Sasuke còn bận gói ghém những thứ bản năng và cố gắng giấu chúng đi lâu nhất có thể, thì cơn nhức nhối đã dịu lại từ bao giờ. Nó không biến mất hoàn toàn trên vỏ não nhưng đã dần dần tan đi, mà có khi là cả một góc đớn đau trong lòng cậu.

"Vậy là được rồi, Sakura..." Cậu khẽ quay đầu.

"Chưa xong đâu, tớ thấy mặt cậu từ nãy tự nhiên nóng lắm... Vẫn còn khó chịu sao?"

Chết tiệt, cô ấy nhận ra được?

Bây giờ chàng trai mới để ý rằng cái tâm trạng khi nãy đã khiến gương mặt cậu nóng dần lên như được hơ bằng ánh lửa, vành tai đỏ ửng. Trời ạ, thôi đi. Cậu giật mình trước câu hỏi của cô và cứng người lại để che đi những cảm xúc hỗn độn trong đầu, dĩ nhiên là vô ích.

"Aa, Sasuke - kun, tớ biết là khi đau cơ bắp con người sẽ tự co lại vì lượng adrenaline ở trong máu, điều đó ổn thôi,... nhưng mà, cậu có thể bỏ tay tớ ra được không?"

Lần thứ hai Sasuke giật mình- không hề nhận ra cậu vẫn đang nắm lấy cổ tay phải của Sakura từ nãy khi ngăn cô trị thương, ngày càng chặt. Có lẽ cậu đã làm cô đau. Phải rồi. Kể từ ngày bé, cậu đã luôn làm cô đau dù cố ý hay vô tình.

"Xin lỗi." Bàn tay chầm chậm buông ra, có cái gì dậy lên, như là tiếc nuối.

"Không sao đâu. Sasuke - kun nhắm mắt vào đi."

Sakura tự dưng đỏ mặt, bối rối căn chỉnh lượng charka tỏa ra từ bàn tay còn lại. Nhưng rồi lại trở thành lo lắng bởi vì càng cố gắng giảm đau thì cô càng cảm nhận được nhiều tổn thương ở những dây thần kinh xung quanh đôi mắt. Dù không đến nỗi gây tổn hại thị lực, những cơn đau khủng khiếp như thế sẽ cứ tiếp tục dày vò Sasuke trong một thời gian rất dài nữa, vẫn chưa kể đến khả năng sốc phản vệ. Và quan trọng nhất là Sakura không đủ hiểu biết về những loại nhãn thuật vượt trội như Mangekyou Sharingan hay Rinnegan để chữa trị ngay tức thì.

(Sasusaku) Cho đến khi thế gian ngừngNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ