Chưa bao giờ Sasuke tưởng tượng được Sakura lại giỏi ăn nói đến mức thế này.
"10000 ryo ạ. Cháu chỉ bán với giá đó."
"Ngay cả đến bột nghệ tây cũng không đắt đến thế!" Người chủ tiệm thuốc bắt đầu nghe máu nóng bốc lên đầu, "Cô gái, phải biết nghĩ đến người buôn bán chứ."
Sakura lắc đầu kiên định, chắc nếu có ai vào đây thì cũng chẳng thể đoán được nửa tiếng vừa qua số nhụy nghệ tây cô mang tới đã đắt gấp 5 lần lúc trước. Sasuke chỉ biết cười thầm khi nghĩ đến ánh mắt cương quyết của ông chủ lúc đầu khi trả giá 2000.
Trước đây, chỉ với số quả mọng và hạt dẻ trong rừng đã là quá đủ thức ăn cho Sasuke. Cậu không thích đi đến thị trấn trừ khi thật sự cần và sẽ bình thản chấp nhận mọi loại giá cả khi trao đổi hay mua bán. Chẳng quan trọng. Cho đến khi Sakura khiến cậu nhận ra những thứ thảo dược ở thung lũng đó đắt đỏ đến mức nào.
"Không được, vất vả lắm mới cháu mới tìm thấy." Chỉ đúng có một nửa, vì thực chất hoa nghệ tây, lạ lùng thay, vẫn luôn mọc rải rác xung quanh thung lũng, chỉ là không ai biết về khu rừng đủ nhiều như Sasuke để đi tìm nơi đó. "Thậm chí cháu còn phơi khô và xử lí chúng."
"Thôi được, tôi sẽ mua với 7000 ryo. Giá cuối đấy cô gái." Ông chủ đột nhiên dịu mặt, thở dài.
"7000?"
"Cái này vốn cũng không còn đắt hàng nữa đâu."
"Chứ không phải thuốc Đông y giờ đang lên như diều gặp gió ạ?" Sakura có cái kiểu nói chuyện khi nhìn thẳng vào mắt người khác như thách thức, và đúng là cô đang thách thức. Người đàn ông tròn mắt trong khi cứng họng, rõ là ông đã muốn làm nản lòng nhầm người. "Bệnh nhân còn không thèm đến bệnh viện để được kê đơn."
"Cô...-?"
"Cháu là bác sĩ. Bác không lừa được cháu đâu ạ."
Và cô mỉm cười, ngọt ngào đến nỗi làm người đối diện và ngay cả Sasuke sởn cả gai ốc. Quả nhiên, Haruno Sakura có thể cao ngạo, bốc đồng mà cũng sâu xa, nhỏ nhẹ, có thể tử tế nhưng chẳng ngu ngốc. Vốn từ lâu đã không còn con bé 12 tuổi chỉ biết rơi nước mắt đó nữa rồi.
Đó là may mắn, mà vừa hay cũng thật buồn.
Cuối cùng thì, 45 phút tích tắc đã trôi qua và 11000 ryo cũng được cô gái kia cất gọn trong túi.
==================
Thị trấn này có thứ gì đó khiến Sasuke nhớ đến Kohona, có lẽ là do hoa dại dưới chân cầu, hoặc tiếng người rảo bước đi, hoặc những nụ cười như nắng sớm. Một thế giới có âm thanh ngân bên tai và ánh sáng tràn trong đôi mắt - hoàn toàn lạ lẫm với cậu.
Cũng có một con đường trải dài với nhà cửa san sát nhau hai bên trái phải. Cũng có một tiệm bánh ngọt nho nhỏ nằm ở ngay cuối phố giống như nơi cậu chưa từng ghé qua từ sau năm 8 tuổi. Cũng có những đứa trẻ chơi trò đánh trận giả bên cạnh dòng sông, đôi khi cười lớn lên rồi hùa vào trêu trọc một thằng nhóc nhỏ tuổi. Nhưng hình như nước mắt nó vẫn không rơi dù bao nhiêu lần bị đẩy ngã.
BẠN ĐANG ĐỌC
(Sasusaku) Cho đến khi thế gian ngừng
Fanfiction"Tớ sẽ đi tìm cậu trước khi chết vào sáng sớm mai." Tớ luôn nói vậy, nhưng sao đêm vẫn còn chưa chịu lụi tắt. Không biết cơ hội nào để chúng ta thức dậy bên nhau trong cùng một cái chớp mắt không? Sum: Đại loại là một con đường mới dẫn đến cái kết...