Đoản 18: Chúc mừng sinh nhật Hạt Tử 23/01/2022

161 13 0
                                    

Tác giả: Hướng Vinh
Quốc gia: Trung Quốc

23/01 chúc Hắc Hạt Tử sinh nhật vui vẻ!

Đều nói “sống chết có số, phú quý tại trời”.

Khi Hắc Hạt Tử nặng nề bước trong đêm tối trên con phố vắng lặng cùng cây vĩ cầm nhuốm đầy gió sương, hắn đã cẩn thận suy ngẫm những lời này.

Hắn nhớ đến thời niên thiếu, khi tiên sinh dạy học cười tủm tỉm hướng về phía hắn giải thích ý nghĩa của những lời này: “Tiểu thiếu gia, người xưa nói ‘sống chết có số, phú quý tại trời’, người sống một đời, sinh ra cùng chết đi đều đã được định sẵn, vinh hoa phú quý đều do trời định.”

Nhưng Tề thiếu gia từ trước đến nay không tin vào số mệnh, mặc dù lúc ấy tuổi còn nhỏ nhưng hắn đã kiêu căng mà ngẩng đầu phản bác: “Vậy thì sao? Tôi mặc kệ cái gì trời định trời không định, tôi vẫn không tin vào số mệnh.”

Dù sau này, người thân qua đời, Tề gia sụp đổ chỉ trong một đêm, phù hoa phú quý nhoáng tan thành mây khói như một giấc mộng. Suốt mấy năm Tề thiếu gia một mình lăn lê bò lết bên ngoài gánh vác gia tộc, suýt chút nữa ruồng bỏ bản thân thời niên thiếu ngạo mạn tự đắc: “Không tin vào số mệnh”. Nhưng người trẻ tuổi truớc sau vẫn luôn tồn tại sự cao ngạo từ trong xương cốt, cuối cùng vẫn đem tính tình thiếu gia bộc lộ đến tột cùng.

Vì thế rất nhiều năm qua hắn chỉ có một mình, không có người thân, không có bạn tâm giao. Bên cạnh hắn ngoài một phần khí khái khắc sâu vào gien kia thì cũng chỉ có một chiếc đàn violon.

Cho đến khi hắn thành Hắc Hạt Tử, bên cạnh hắn lại có thêm bóng tối vô tận, nguy hiểm khó lường cùng một chiếc kính râm đen.

Rõ ràng chỉ là một đêm bình thường không thể bình thường hơn, Hắc Hạt Tử xách theo cây đàn chậm rì rì đi trên phố vắng. Một vài chuyện trong quá khứ như cưỡi ngựa ngắm hoa đăng lướt qua trong tâm trí hắn, trong đêm nay hắn lại vô duyên vô cớ nảy sinh cảm giác cảm khái “cảnh còn người mất”.

Bóng đêm nặng nề, ánh trăng le lói, một tầng mây mù mỏng che đi hơn phân nửa ánh trăng. Hắc Hạt Tử chọn một mái nhà nhìn qua tương đối rộng rãi, vài bước liền leo lên trên.

Hắn lười nhác mà ngồi xuống, cẩn thận lấy đàn violon ra khỏi hộp đàn, lại từ túi quần lấy ra một chiếc khăn tay cẩn thận lau đi những vết bẩn mà vốn không tồn tại trên thân đàn. Trong miệng hắn ngâm nga vài câu hát không thành giai điệu, đầu ngón tay lướt qua thân đàn, đảo qua dây đàn, đàn violon réo rắt kẽo kẹt phát ra vài nốt đứt quãng, trong nháy mắt, những quá khứ vụn vỡ đó lại ùa vào tâm trí hắn.

Không biết vì sao hắn lại đột nhiên nhớ tới khi còn học, lúc ấy từng có một cô gái đã thích hắn, cô gái sau khi bị hắn từ chối đã đỏ mắt tức giận, trách hắn không hiểu phong tình: “Wie kann ein so romantisches Musikinstrumentenfach einen Mann wie dich akzeptieren, der den Stil nicht versteht?” (Một loại nhạc cụ lãng mạn như vậy sao có thể dung thứ cho một người đàn ông không hiểu phong tình như anh).

Lúc ấy thầy giáo dạy violon của hắn còn cười nhạo hắn, nói hắn không hiểu lãng mạn sẽ không được các cô gái thích.

[TỔNG HỢP] ĐOẢN VĂN ĐẠO MỘ BÚT KÝNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ