Đoản 12.2: Bọn họ gọi tôi là Tiểu Tam Gia (2)

211 24 1
                                    

[ Chương này mình xin edit tặng cho một bạn Đạo Mễ tên Nguyễn Thị Linh. Chúc bạn nhanh chóng khoẻ lại! ]

Tác giả: Bạch Thành
Quốc gia: Trung Quốc
Số phần: 2

Chúng tôi ở Tây Hồ được một khoảng thời gian, khi tôi rốt cuộc có thể xuống đất đi lại bình thường, Bàn Tử quyết định mua vé máy bay trở lại Phúc Kiến, về nơi mà bọn họ gọi là thôn Vũ.

Tiểu Ca đối với quyết định của Bàn Tử cũng không phản đối, hoặc là nói, trong khoảng thời gian này hắn rất ít khi đưa ra ý kiến, giống như một thằng con ghẻ.

Cách xưng hô Muộn Du Bình này xuất hiện trong đầu, tôi đột nhiên cũng thấy ấn tượng với một thứ khác.

Đó là một thanh Hắc Kim Cổ Đao, chắc tôi đã từng nhìn thấy qua.

Vương Bàn Tử cũng từng kể cho tôi một số chuyện, những chuyến mạo hiểm của chúng tôi trước kia.

Hắn nói cho tôi, trước kia tôi là một tên bán đồ cổ, sau này lại cùng người trong nhà học nghề đổ đấu, hạ đấu vài lần, tiền kiếm đủ rồi, liền rửa tay gác kiếm ở thôn Vũ nghỉ hưu.

Trong chuyện cũ hắn kể, ba người chúng tôi cùng nhau lên núi xuống biển, không gì không làm được.

Nhưng những chuyện do hắn kể đều trải qua quá suôn sẻ, tôi luôn cảm thấy còn có điểm gì đó quan trọng mà hắn bỏ qua không nhắc đến.

Ngón tay tự động đưa lên, tôi nghĩ có lẽ trước kia mình từng hút thuốc.

“Vé máy bay con mẹ nó lại tăng, thật là xui xẻo, không có chuyện gì tốt.” Bàn Tử tức giận đặt vé máy bay, Muộn Du Bình nhìn hắn một cái, sau đó lại ngẩng đầu nhìn trời.

Thật không biết trời xanh mây trắng có cái gì đẹp, hắn mỗi ngày đều ngắm không chán.

“Bàn Tử, tôi muốn tới những nơi trước kia từng đi thử xem, có lẽ sẽ nhớ ra một chút.”

Tôi đối với chuyện này thật sự nghiêm túc, trong khoảng thời gian ở tại Vương Sơn Cư, phong cách bày biện của cửa hàng khiến tôi vô cùng quen thuộc.

Thậm chí khi tôi nhìn thấy Vương Minh, tôi sẽ cảm thấy hắn dò mìn rất giỏi, ngay cả khi hắn chưa chơi trò đó ở trước mặt tôi lần nào.

Đương nhiên những chuyện này tôi đều không nói thẳng ra ngoài, tôi cần biết nhiều manh mối hơn để phán đoán.

Bàn Tử nghe tôi nói, lập tức vui vẻ: “Cậu bệnh đến hồ đồ rồi,  những nơi trước kia chúng ta đi đều vô cùng nguy hiểm, không bằng Bàn gia tôi dạy cậu nuôi gà, có lẽ cậu còn có thể thông thạo kỹ năng.”

“Nuôi gà không phải việc của Tiểu Ca sao?”

Tôi thuận miệng nói, Muộn Du Bình lập tức quay đầu nhìn tôi, vừa nhìn bộ dáng của hắn đã biết tôi nói đúng rồi, trước kia hắn giữ nhiệm vụ chăm gà.

Tên Muộn Du Bình này trông rất trẻ tuổi, nhưng theo lời Bàn Tử nói thì hắn đã sống rất lâu, hắn làm việc cẩn trọng, không quan tâm hơn thua, mật độ sợi cơ trong cơ bắp cực cao, là một người biết võ không dễ chọc, thế nhưng lại nuôi gà cho chúng tôi, xem ra quan hệ giữa chúng tôi thật sự không tầm thường.

[TỔNG HỢP] ĐOẢN VĂN ĐẠO MỘ BÚT KÝNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ