[BẢNG C] adlie

413 23 0
                                    

Bút danh: adlie (@exyuwai)

Số thứ tự: 11

Đề thi: Mặc cả

Rapper: JustaTee 

♡♡♡

"Tuấn, mày ổn không...?"

Hoàng Khoa lo lắng nhìn khuôn mặt nhợt nhạt của tên bạn thân mình. Cậu bây giờ thực sự quan ngại về sức khỏe của Thanh Tuấn, người mà trước đây có đánh chết cậu cũng không nghĩ sẽ suy sụp đến mức này. Đôi mắt với những quầng thâm vô cùng rõ rệt dường như vỡ vụn, từng vết nứt trong đó khiến cậu không đủ can đảm để nhìn vào. Một Thanh Tuấn luôn điềm tĩnh, tỉnh táo trước mọi tình hình đã biến mất, và cơn lốc những bi kịch liên tục ập đến khiến anh mất phương hướng. "Cái xác khô" hay "cái xác vô hồn", từ nào cũng dư sức để miêu tả anh lúc này.

"Tao không sao đâu, chuyện cũng qua lâu rồi mà."

"Mày cứ nói vậy, nhưng tao biết..."

"Tao không sao! Thật! Tao ổn rồi!"

Thanh Tuấn đột nhiên gắt lên. Xong anh lại đưa tay đẩy đẩy gọng kính trên sống mũi, một hành động chỉ thường xuất hiện mỗi khi anh bối rối. Hoàng Khoa ghét sự nặng nề lúc này. Kể từ lúc Đức Thiện mất, cuộc sống của bạn anh đã bị đảo lộn hoàn toàn. Bị cha mẹ ruồng rẫy chỉ vì những hiểu lầm không đáng có, Đức Thiện từ lâu vừa là người anh em kết nghĩa vừa là người kéo Thanh Tuấn thoát khỏi những cám dỗ trong lúc anh lạc trong cơn tuyệt vọng, và kể từ đó, anh ngày càng trở nên vô cảm với những biến cố xoay quanh cuộc đời anh. Nói thì đơn giản như thế, nhưng Đức Thiện đã dần dần trở thành mục đích sống của anh. Thế nên, từ ngày Thanh Tuấn mất đi mục đích sống của mình, anh như biết thành con chim bị mất một cánh. Cho dù cố rướn lên trên bầu trời thì cũng chẳng thể bay lên được nữa.

"Ừm... Thôi tao về trước. Mày cũng về luôn đi nhé!"

"Rồi, về cẩn thận, có gì nhớ gọi tao đó!"

"Tao chưa chết được đâu, bye."

Thanh Tuấn cười nhẹ, nói xong liền quay mặt, đi thẳng ra cửa, làm như không để ý ánh mắt lo lắng của Hoàng Khoa dõi theo mình đến tận cửa. Anh lặng lẽ dắt xe ra khỏi quán, nụ cười luôn giữ trên môi run run rồi tắt hẳn. Trên đường về căn hộ của mình, Thanh Tuấn chua xót nhận ra bầu trời vẫn trong xanh như thế, và người ta vẫn đang cười nói hằng ngày. Những thước phim ngắn ngủi, đứt đoạn lần lượt tua đi tua lại trong đầu anh một cách vụng về, một lần nữa đưa anh về lại những ngày đầu của giai đoạn có lẽ là tăm tối nhất cuộc đời mình. Cảm giác sững sờ, hụt hẫng khi nghe tin công việc yêu quý bị tước mất bởi chính người mình gọi là ba, cơn quặn thắt nơi lồng ngực khi tận mắt chứng kiến khuôn mặt bàng hoàng của Đức Thiện khi chiếc xe ấy cán qua, sự giận dữ không thể kiểm soát khi đập nát hết những gì còn sót lại trong căn nhà chỉ còn vương lại những dấu vết vô cùng mỏng manh của Đức Thiện, và nỗi đau thấu trời xanh khi cuối cùng, anh nhận ra mình chẳng còn lại gì. Chúng bắt đầu khiến anh hô hấp không thông, Thanh Tuấn cố nắm vững tay lái, anh không thể gây ra tai nạn lúc này, anh phải sống, để giành giật lại mọi thứ.

WRITING EVENT | NostalgiaNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ