Chương 27

10 1 0
                                    


Ta bị cấm túc ở một cung điện ta không biết tên, Trọng Khê Ngọ không xuất hiện, bên cạnh ta chỉ có mỗi... Ngân Hạnh.

Em ấy phục vụ ta như mọi khi, ta lười nhắc lại chuyện cũ với em ấy, nên coi em ấy như không tồn tại.

Trọng Khê Ngọ theo dõi ta thế này, ta không biết rốt cuộc hắn muốn thế nào, chuyện ta làm đã đi ngược lại với ý định của hắn, hắn thu dọn tàn cục thế nào đây?

Bên ngoài cung thường xuyên truyền đến tiếng ồn ào, hình như là Thích quý phi đã tỉnh lại, đến tìm ta liều mạng, nhưng vì canh phòng nghiêm ngặt, nên mỗi ngày nàng chỉ có thể kêu la ở bên ngoài, nghe nói vết dao trên khuôn mặt như hoa của nàng mãi mãi không thể lành được.

Nàng muốn trả đũa Hoa phủ, nhưng Hoa Tương đã ngã xuống, ta thì bị Trọng Khê Ngọ giam giữ canh gác. Nàng muốn báo thù ta, nhưng không thể xông vào, giờ nàng ta tức đến sắp phát điên rồi.

Ngân Hạnh muốn làm ta vui, ngày ngày kể cho ta nghe về bộ dạng xấu xí của Thích quý phi, nhưng ta nghe mà vô cảm.

Ở nơi này, lần đầu tiên ta nghiệm ra câu 'sống một ngày dài như một năm'. Ta bị giam giữ mười ngày cuối cùng Trọng Khê Ngọ cũng ló mặt. Khuôn mặt luôn hòa nhã của hắn giờ đây đã trở nên u ám, khiến người ta không khỏi nhìn lâu hơn.

Ta im lặng ngồi đó, coi như không thấy hắn.

Trọng Khê Ngọ bước đến bên cạnh ta: "Thiển Thiển, đã mười ngày trôi qua, nàng vẫn không muốn để ý đến ta sao?"

Giọng điệu rõ ràng là nịnh nọt, nhưng ta vẫn lạnh lùng nói: "Hoàng thượng nói đùa rồi, nữ nhi của tội thần như ta nào dám?"

Hắn ngồi xuống bên cạnh ta, như thể nói với chính mình: "Kể từ khi ta có ý thức tới giờ, chỉ gặp bà ngoại của ta không quá bốn năm lần. Họ sống ở Giang Nam từ rất lâu rồi. Ta đã là hoàng đế, tuy nhiên mẫu tộc ta lại không dám tùy ý vào kinh. Nàng có biết tại sao..."

Ta ngoảnh mặt sang một bên, không chịu nghe hắn nói.

Hắn lạnh lùng nói: "Nàng thật sự không quan tâm chuyện gì nữa ư? Tên thị vệ bị nàng đuổi đi kia cũng không quan tâm sao?"

Ta lập tức quay đầu lại, mắt hắn nheo lại, đôi mắt như bị cứa đau.

"Người có ý gì?"

"Cuối cùng thì nàng cũng chịu nghe ta nói chuyện rồi?" Trọng Khê Ngọ u ám nói.

"Lời người nói vừa rồi có ý gì?" Tim của ta lạnh run.

"Nàng cho rằng nàng để hắn rời đi, còn tìm người trông coi hắn, thì ta sẽ không làm gì được hắn nữa sao?"

Hắn đang nghiêm túc, bởi vì trong mắt hắn hiện lên sát ý. Trong lúc hoảng hốt, ta nhìn thấy chiếc vòng trên tay. Nghĩ đến chuyện Hoa Nhung Châu từng làm lúc bị ta đuổi đi, ta kiềm chế sự run rẩy: "Nếu người dám động đến hắn, ta sẽ..."

Nửa câu đe dọa sau đơ còn chưa nói ra lời, bởi vì con dao trên tay đã bị hắn nắm lấy, chất lỏng ấm nóng xuyên qua khớp tay rồi chảy qua cổ tay.

Trọng Khê Ngọ nhìn ta, trong mắt dường như có một dòng sông chảy siết: "Nàng từng thích hoàng huynh, còn thích tiểu tử thấp hèn kia, tại sao... duy nhất mình ta thì không?"

Ta muốn bỏ tay ra, nhưng hắn vẫn bất động nắm chặt, máu chảy ngày càng nhiều, ta không khỏi run rẩy, bất kể là thân thể hay giọng nói: "Buông ra..."

"Hôm nay là ngày mười lăm tháng chạp." Trọng Khê Ngọ đột nhiên nói.

Hắn nhìn ta cười một cái, sắc mặt tái nhợt: "Ngày mười lăm tháng chạp là sinh thần của ta. Món mì trường thọ nàng từng làm ở phủ của hoàng huynh khiến ta luôn nhớ đến. Nhớ lâu như vậy rồi, hôm nay xem ra, cuối cùng ta vẫn... không có duyên được ăn."

Hắn buông thõng tay rồi quay người rời đi, bước đi hơi loạng choạng. Ta ngã xuống đất như một đống bùn nhão, con dao trong tay cũng lặng lẽ rơi xuống nền, chỉ còn lại lòng bàn tay bê bết máu.

Cách thức này, luôn chỉ hữu dụng đối với những người quan tâm đến ngươi.

Ngày hôm sau, lúc ta còn chưa tỉnh dậy đã nghe thấy tiếng xôn xao bên ngoài, hoá ra là Thái hậu dẫn theo người vội vàng đi vào, thị vệ ở cửa đều bị bà cho lui xuống, Ngân Hạnh cũng bị bà cho người lôi đi.

"Ngươi không cần hành lễ, ta nhận không nổi." Giọng nói của Thái hậu chưa bao giờ lạnh như lúc này, giống như trước đây khi ta vừa mới xuyên qua.

Ta nhất định phải hành lễ cho xong.

Thái hậu nói tiếp: "Ngay từ đầu ngươi đã hứa với ta thế nào, kết quả bây giờ vẫn dây dưa không rõ với hoàng thượng. Ngươi coi ta là kẻ ngốc, muốn lừa gạt thế nào cũng được đúng không?"

Ta quỳ xuống nói: "Không phải thái hậu nương nương đã thấy hết rồi đó sao? Nếu ta chủ động tự nguyện, sao lại bị giam ở đây?"

"Hôm qua... hoàng thượng bị thương, là ngươi làm sao?" Thái hậu nhìn ta đăm đăm.

"Phải." Lòng ta giờ đây bình tĩnh lạ thường, như được giải thoát khỏi những chuyện rối bời, bởi vì ta biết ý của thái hậu, lúc chưa tham dự yến tiệc ta đã biết rõ kết cục của mình rồi, biết rõ hơn ai hết.

Thái hậu thật lâu không nói lời nào, một lúc sau mới lên tiếng: "Ngươi có biết tiền triều diệt vong thế nào không?"

Trong sách không nhắc đến, ta lắc đầu.

Thái hậu thở dài nhẹ nhõm một hơi, nói: "Hoàng đế tiền triều sủng ái hoàng hậu quá mức, khiến cho mẫu tộc của hoàng hậu ngày càng nắm vững quyền thế. Cuối cùng để ngoại thích một tay che trời, khiến dân chúng lầm than, mới nổi dậy khởi nghĩa lật đổ vương triều."

Một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu, nhưng ta không dám nghĩ tới.

Thái hậu không để ý đến sự kì lạ của ta: "Vì vậy, từ khi lập triều đến nay, triều ta cấm kị nhất là để những người ngoại tộc gây nhiễu loạn triều cương. Kể từ khi ta lên ngôi hậu vị, toàn bộ mẫu tộc Hà thị của ta chuyển đến Lĩnh Nam, đến dịp Tết cũng không lui tới. Làm một đế vương, điều đầu tiên là không được trọng tư tình, vì nếu muốn làm một vị hoàng đế tốt, thì tất cả tình cảm của người nên dành cho con dân bách tính."

Ta hít một hơi thật sâu để ổn định tinh thần, xua đuổi những suy nghĩ trong đầu, chắc là ta nghĩ nhiều rồi, thái hậu cũng nói rồi đấy thôi, mẫu tộc có thể hồi hương ẩn dật.

"Từ nhỏ hoàng thượng đã hiểu chuyện, biết lễ nghĩa, nhưng lại nhiều lần phá giới vì ngươi, nếu ngươi nhập cung, ta e rằng hậu cung này sẽ khó mà yên bình. Ta biết tính tình của ngươi, vốn không muốn tính toán với ngươi, nhưng hiện tại chấp niệm của nó với ngươi đã quá nặng rồi. Hôm qua bị ngươi làm bị thương mà nó không hề nhắc tới, lại còn che dấu cho ngươi. Nếu nó muốn ngồi vững ở vị trí đó, nhất định không được có nhược điểm." Thái hậu thì thào, có chút do dự nói: "Ngươi hiểu ý ta không?"

Trong lòng ta trống trải lạnh lẽo, bất đắc dĩ cười nói: "Ta hiểu."

"Vậy thì đừng để ta phải động thủ."

Thái hậu quay mặt sang một bên, tiểu thái giám bên cạnh bưng một cái khay, trong khay có một chén rượu.

Có lẽ ta bị điên rồi, giờ phút này đây ta lại thấy có chút đắc ý, chỉ hận không thể chạy đến trước mặt Trọng Khê Ngọ nói: Người xem, ta đã nói đúng, không ai có thể bảo vệ một người cả đời, kể cả đó là... hoàng đế.

Thái hậu nói: "Ta đã nhắc nhở ngươi từ lâu, nhưng ngươi không làm được."

Ta nâng chén lên, thản nhiên nhìn thái hậu đang tránh ánh nhìn của ta rồi nói: "Uổng phí khổ tâm của Thái hậu nương nương, ta thật sự hổ thẹn, chỉ hy vọng thái hậu có thể bảo vệ người Hoa thị của ta, ta không còn lời nào khác nữa."

Thái hậu im lặng một lúc rồi mới chậm rãi gật đầu.

Ta nhắm mắt đưa cổ tay lên, nước rượu lạnh lẽo chảy vào trong bụng, một lúc sau cơn đau dần dần lan khắp cơ thể.

Đầu tiên là đau, sau đó toàn thân tê dại không cử động được, rượu độc này mạnh thật, có phải là Kiến huyết phong hầu (tên một loại độc cực mạnh) không nhỉ?

Lúc ngã xuống, ta như nhìn thấy lệ trong mắt Thái hậu. Bà thực sự là một lão thái thái khẩu xà tâm Phật.

Vào thời khắc còn sót chút ý thức cuối cùng, ta chợt nhớ đến Hoa Nhung Châu. Bóng dáng hắn ở cửa cung cưỡi ngựa rời đi, thật sự là lần gặp mặt cuối cùng của chúng ta. Hắn nói nếu ta không đi thì hắn sẽ đi tìm ta, e rằng ta phải lỡ hẹn rồi, lần lỡ hẹn này, là lỡ cả đời.

Ta thấp thoáng nghe thấy giọng nói của Thái hậu: "Mau mang ra ngoài, đừng để ai trông thấy."

Mang ra ngoài? Bà định ném ta ra bãi tha ma đúng không? Như vậy chẳng phải ta quá thảm rồi sao?

Vì Ngày Hoa NởHikayelerin yaşadığı yer. Şimdi keşfedin