chương 7

1.2K 70 2
                                    

Cố Chi tâm tình nhẹ nhàng đi ra khỏi dinh thự Nam Tĩnh, cô vẫn chưa mua xong căn nhà xa hoa kiểu Tây, thế là cô đến khách sạn Wilton, đặt một căn phòng tốt nhất.
 
Cố Chi nằm trên chiếc nệm cao su mềm mại của khách sạn, cô nhớ lại một cước mình đá Hoắc Đình Sâm cách đây không lâu cùng với lời đã nói với anh.
 

Cô lại cảm thấy giống như đang nằm mơ nhưng còn thoải mái hơn cả mơ.
 
Đá hỏng rồi thì cũng liên quan mẹ gì đến cô, dù sao bọn họ cũng cắt đứt quan hệ rồi.
 
-----
 
Thời gian sau đó Cố Chi sống vô cùng vui vẻ, cô không vội mua quần áo đồ trang sức mà là mua cho mình một chiếc ô tô lớn trước đã, nhãn hiệu xe Mercedes - Benz đặc biệt giống với xe của Hoắc Đình Sâm.
 
Cô không biết lái xe nên lại đặc biệt thuê tài xế cho mình.
 
Chỉ tài xế thôi Hoắc Đình Sâm đã có mấy người, vì sao cô không thể có.
 
Tài xế mới tên là Tạ Dư, trước kia cậu ta cũng làm tài xế cho gia đình giàu có nào đó ở Thượng Hải, con người rất nhanh nhẹn, cậu ta đi theo chủ cũ đã gặp được không ít người là bộ mặt của thành phố.
 
Tạ Dư tìm được công việc mới, cậu ta xoa tay, có chút muốn làm ra dáng vẻ tài năng trước mặt Cố Chi, muốn lái xe Benz của bà chủ mới đến các trường hợp xã giao làm ăn lớn, thế nhưng cậu ta xoa tay nửa ngày mới phát hiện ra bà chủ xinh đẹp lại có tiền này hình như không có sản nghiệp hay công ty gì, việc mỗi ngày của cậu ta chính là chở cô đi dạo phố, uống trà, và… tiêu xài chút tiền.

 
Tạ Dư cuối cùng cũng không nhịn được mà hỏi: “Bà chủ Cố, chuyện… làm ăn của chúng ta đâu?”
 
Cố Chi đang cúi đầu nghịch một cái máy hát nhập khẩu từ Mỹ: “Làm ăn gì.”
 
Tạ Dư cảm thấy mình là thư ký cực kỳ suy nghĩ cho bà chủ: “Chính là, làm ăn kiếm tiền ấy, nếu như mỗi ngày đều miệng ăn núi lở giống như bây giờ thì có nhiều tiền hơn nữa chỉ sợ cũng tiêu hết.”
 
Cố Chi chọn lấy một cái đĩa than để trên máy hát, hững hờ đáp: “Không sao, tiền của tôi tiêu không hết.”
 
Tạ Dư: “... … …”
 
Cố Chi thật sự nói thật, nhiều tiền như vậy, cô có tiêu thế nào cũng không hết được, chỉ là phóng khoáng mấy ngày nay thì hình như nên làm chút chuyện rồi.
 

Cố Chi có chút đau đầu về chuyện này, chuyện duy nhất mà cô am hiểu nhất có thể chính là ca hát, cô không biết làm ăn.
 
Cô vốn nghĩ đến việc để những số tiền đó ở ngân hàng, ăn lời mấy năm nay, chờ qua mấy năm nữa Cố Dương đi du học nước ngoài trở về thì đưa tiền cho cậu, để cậu đi làm ăn gì đó, kết quả tối hôm qua cô mơ thấy ác mộng, cô mơ thấy một ngàn vạn đại dương nằm ở trong kho ngân hàng của mình đang khóc lóc kể lể với mình, nói kho của ngân hàng lạnh quá tối quá ẩm ướt quá, bọn chúng rất muốn nhìn thấy chút việc đời, cô người phụ nữ độc ác này nhẫn tâm để chúng tôi ở đây ăn đói mặc rách à.
 
Lúc Cố Chi mơ tới đây thì trực tiếp bị dọa cho tỉnh lại, trái tim nhỏ nhảy bình bịch.
 
Cố Chi nghĩ đến cơn ác mộng tối hôm qua, cô như có điều suy nghĩ mà loay hoay với cái kim của máy hát, cuối cùng giật mình một cái, cô dứt khoát bảo Tạ Dư lái xe chở cô đến đường Nam Kinh.
 
Cô tiêu tiền, tiêu tiền cũng được chứ, dù sao cũng không tính là để một ngàn vạn đại dương ăn đói mặc rách ở trong kho của ngân hàng nhỉ.
 
Cố Chi đi vào “Cửa hàng châu báu Vĩnh Mỹ” mà trước kia mình chưa từng đi dạo qua, quy mô của cửa hàng này rất lớn nhưng không biết tại sao mà chuyện làm ăn có chút buồn tẻ.
 
Loại châu báu như kim cương này gần đây rất lưu hành tại Thượng Hải, cửa hàng châu báu bày kim cương ở chỗ dễ thấy nhất trong cửa hàng, thay thế cho phỉ thúy và ngọc thạch được trưng bày trước đó.
 
Ban ngày trong cửa hàng cũng mở đèn điện, từng viên đá nho nhỏ rạng ngời rực rỡ dưới ánh đèn.
 
Mục đích Cố Chi tới nơi này chủ yếu là tiêu tiền, có thể là trong tiềm thức cô cảm thấy đồ vàng ngọc mới đáng tiền, đối với thứ như kim cương này luôn không có nghiên cứu gì, cô tùy tiện chỉ hai viên kim cương lớn thoạt nhìn lấp lánh, bảo nhân viên cửa hàng gói lại cho cô.
 
Nhân viên cửa hàng nhìn thấy mấy viên kim cương mà Cố Chi chỉ, vẻ mặt vốn dĩ cung kính trở nên có chút kỳ lạ, nói một tiếng tạm thời xin lỗi không tiếp được rồi chạy đi gọi quản lý trong cửa hàng của bọn họ.
 
Cố Chi hơi nghi hoặc một chút, chỉ chốc lát sau, quản lý của cửa hàng châu báu liền ra ngoài.
 
Cũng là người đàn ông trung niên mặc âu phục giày da, câu đầu tiên của ông ta khi nhìn thấy Cố Chi chính là mỉm cười nói xin lỗi: “Ngại quá vị tiểu thư này, mấy viên kim cương cô vừa chọn trước đó đã được người khác đặt trước rồi, chúng tôi vẫn chưa kịp lấy ra khỏi tủ trưng này, nếu không thì cô nhìn những thứ khác sau cửa hàng?”
 
Ông ta vừa nói vừa dẫn Cố Chi tới một tủ trưng bày khác, bên trong tủ trưng bày tất cả đều là đồ trang sức, mặc dù nói chúng cũng vô cùng đáng tiền nhưng so sánh với kim cương của quầy hàng trước đó thì giá trị vẫn khác rất xa.
 
Cố Chi nhìn thấy trang sức vàng bạc trong tủ trưng bày thì đôi lông mày xinh đẹp hơi nhíu lại.
 
Quản lý vẫn mỉm cười vừa vặn như cũ, ông ta thậm chí còn lấy ra một sợi dây chuyền từ trong tủ trưng bày: “Tiểu thư cô thử sợi dây chuyền này xem sao.”
 
Cố Chi lại lui về sau một bước, đi mua đồ đắt tiền mà người trong cửa hàng lại dẫn cô tới quầy hàng rẻ tiền, cô quá biết điều này là có ý gì.
 
Cố Chi nghĩ đến mấy viên kim cương lớn vừa rồi: “Có phải ông cảm thấy tôi mua không nổi không?”
 
Nụ cười của quản lý ngừng lại, sau đó ông ta lập tức phủ nhận: “Tiểu thư, cô hiểu lầm rồi, chúng tôi không phải có ý này.”
 
Bọn họ chỉ là đơn giản không muốn bán đồ quá đắt cho loại khách nữ trước mắt này.
 
Khách nữ như thế này bọn họ thấy quá nhiều rồi, dung mạo xinh đẹp diêm dúa, cách ăn mặc đó, khí chất đó, vừa nhìn là biết chính là tình nhân vợ bé của ông chủ hoặc là quan lớn nào đó, làm nũng chạy tới mua kim cương, không biết thu liễm mà mua lớn một lần, kết quả cuối cùng tiêu tiền quá nhiều hoặc là bị kim chủ keo kiệt phát hiện ra thịt đau nhức nên tới trả lại, hoặc là bị phu nhân chính cung của người ta phát hiện ra rồi túm đánh một trận sau đó tới trả lại.
 
Dù sao thì đến lúc đó cũng sẽ bị trả lại, còn không bằng ngay từ đầu liền không bán.
 
Cố Chi không tin một chữ nào của người quản lý này.
 
Cô cảm thấy mình đã hứng chịu sự nhục nhã vô cùng, trước kia lúc làm vợ bé đều không có cửa hàng nào không bán đồ cho cô, hiện tại cô là phú bà ngàn vạn đường đường chính chính lại còn có cửa hàng cảm thấy cô mua không nổi?
 
Chẳng lẽ cô phải dán lên trán tờ giấy “Bà đây rất có tiền” sao?
 
Đáng đời cho cửa hàng này của ông làm ăn kém như vậy!
 
Cố Chi hăng hái rồi, cô lại đạp giày cao gót lộc cộc quay lại tủ trưng bày kim cương vừa rồi, một lần nữa chỉ khoảng mười viên kim cương: “Ông nói mấy viên vừa rồi tôi chỉ bị người ta đặt trước rồi, vậy tôi mua mấy viên này, ông đừng nói với tôi là cũng bị người ta đặt trước rồi đấy.”
 
Quản lý ngoài cười nhưng trong không cười: “Đúng vậy, ngại quá tiểu thư.”
 
Cố Chi: “... … …”
 
Cô giận đến mức đau gan, chống nạnh: “Thật sự không khéo như thế sao? Vậy nếu như tôi nói tôi nhất định phải mua thì sao?”
 
Quản lý nghĩ thầm, bây giờ các tiểu thư bên cạnh kẻ lắm tiền thật sự là càng ngày càng không biết điều, bây giờ thoạt nhìn diễu võ giương oai, mấy ngày nữa bị phu nhân chính cung vả mặt kéo đến trả hàng, dáng vẻ lúc đó không biết là thấp hèn cỡ nào, lúc này thì cũng khỏi ngoài cười nhưng trong không cười đi, ông ta âm dương quái khí nói: “Nếu cô nhất định phải mua những viên kim cương này thì trừ phi cô mua lại cửa hàng này của chúng tôi, nếu không vẫn là mời cô quay về đi.”
 
Ông ta cũng không tin vợ bé bên cạnh kẻ có tiền dám vụng trộm đến mua kim cương, còn dám vụng trộm mua một cửa hàng?
 
“Ồ?” Cố Chi nhìn dáng vẻ đắc ý của quản lý này, cô quơ tay, số tiền lớn mang theo sự phấn khích vô cùng: “Vậy tôi liền mua cửa hàng này của các ông, đi gọi ông chủ của các ông đến đây.”
 
Vẻ mặt đắc ý của quan lý đột nhiên cứng lại: ???
 

 
Cố Chi không nghĩ tới “Cửa hàng châu báu Vĩnh Mỹ” này còn thật sự đang chuyển nhượng bởi vì làm ăn sa sút.
 

Vợ bé dân quốc giàu xổi rồi......[Full]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ