Trần Gia Minh nghe lời cảm kích của Hoắc Đình Sâm trong điện thoại.
Không biết tại sao, bây giờ anh ta không những không cảm nhận được sự cảm kích của Hoắc Đình Sâm, thậm chí còn không biết sao sau lưng có một trận gió lạnh âm trầm thổi từ đâu đến.
Trần Gia Minh cứng đờ ngắt điện thoại, nhịn không được rùng mình lạnh lẽo.
Hoắc Đình Sâm đặt ống nghe xuống, quay đầu, nhìn Cố Chi đã mặc đồ chỉnh tề.
Mặt đen rồi.
Anh kéo Cố Chi qua, kéo vào trong lồng ngực mình, chưa từ bỏ ý định nói: "Tiếp tục."
Cố Chi chau mày, đẩy Hoắc Đình Sâm một cái: "Tiếp tục cái gì? Thuyền và hàng đều đã tìm được rồi anh còn nghĩ cái gì nữa."
Hoắc Đình Sâm hướng về nơi mềm mại nào đó trên người cô ép ép, làm cho cô cảm nhận được biến hóa của nơi đó, bộ dáng như rất tủi thân: "Vậy em liền không quan tâm đến tôi nữa?"
Cố Chi híp híp mắt, cuối cùng không tim không phổi: "Không nha."
Hoắc Đình Sâm nhìn bộ dáng không tim không phổi của cô tức đến khổ não, cuối cùng cắn vành tai của Cố Chi một cái, cho hả giận lại như kì kèo.
Ngày hôm sau, Trần Gia Minh nhận được nhiệm của của Hoắc Đình Sâm, muốn anh ta tạm thời đến Châu Phi công tác.
Trần Gia Minh tròn mắt há miệng nhìn Châu Phi ở bên kia đại dương trên bản đồ thế giới: "Hoắc, Hoắc tổng."
Anh ta không biết mình đã làm sai cái gì, nhưng anh ta cho rằng mình cần lên tiếng cứu vãn một chút.
Hoắc Đình Sâm cười rất thân thiện và hiền lành, trong ấn tượng của Trần Gia Minh chưa bao giờ nhìn thấy Hoắc Đình Sâm cười lương thiện như vậy.
"Yên tâm đi." Anh cười nói: "Tôi tin vào năng lực của cậu."
Trần Gia Minh: T-T
...
Nửa tháng sau,
Tàu chở hàng của Hoắc Thị từ Nam Phi đã về đến bến tàu Thượng Hải.
Tàu chở hàng tràn đầy đá kim cương nguyên chất mua được từ nguyên địa, giá cả rẻ hơn lúc trước mua từ chỗ mấy người Tây Dương không chỉ là gấp đôi đâu.
Nhà thiết kế của châu báu Vĩnh Mỹ đã sớm vẽ xong bản thiết kế của sản phẩm mới, đợi nguyên liệu trở về, sau khi lấy được hàng, Cố Chi để lại một lô đá kim cương tốt nhất cho cửa hàng của mình, sau đó bán toàn bộ những phần còn lại cho các cửa hàng châu báu trên Thượng Hải.
Bởi vì giá rẻ, lập tức được đặt hết.
Cố Chi trả hết tiền thuê tàu cho Hoắc Đình Sâm vẫn kiếm được một số tiền lớn như cũ, còn đặc biệt dành ra một khoảng tiền để đi an ủi những thuyền viên lần này đen đủi gặp phải hải tặc nhưng vẫn anh dũng chiến đấu.
Cố Chi vẫn là người phụ nữ đầu tiên đeo trang sức mới của châu báu Vĩnh Mỹ.
Cố Dụ Phàm đối với việc Cố Chi đeo kim cương như là hạt trân châu đã không còn cảm thấy kinh ngạc, ai bảo cô là tổ tông của Hoắc Đình Sâm.
Gần đây Cổ Dụ Phàm vẫn luôn tìm Cố Chi, ý vị ám thị vô cùng rõ ràng.
Ông ta muốn Cố Chi lại thu thêm một đĩa nhạc mới.
Cố Chi buông cằm, khá là do dự: "Sẽ có người mua sao?"
Bây giờ hình như người dân Thượng Hải đều không thích cô, từ sau khi bại lộ tin tức bám vào nhà giàu, mà bây giờ lại còn biết nhà giàu là Hoắc Đình Sâm.
Cổ Dụ Phàm: "Sao cô biết là không có người mua, lại phát một đĩa đi."
Cố Chi nghe xong nghĩ nghĩ: "Được thôi."
Xem như hát để cho vui.
So sánh với hai đĩa hát trước, đĩa hát thứ ba của Cố Chi "Khởi Mộng" dường như không tuyên truyền gì, chỉ là âm thầm phát ra, sau đó âm thầm bày lên các quán bán đĩa hát, sau đó cũng âm thầm bị khách hàng mua đi, từng đĩa lại từng đĩa, bán được hết sạch.
Sự thật chứng minh lạc đà gầy vẫn còn hơn ngựa béo, ca sĩ đang hot vẫn là ca sĩ đang hot, cho dù bao nhiêu người mồm thì nói thất vọng không thích, nhưng khi cô ra đĩa hát mới, vẫn không nhịn được mà đi mua.
Hoắc Đình Sâm đặt một máy phát nhạc ở trong văn phòng, rảnh thì thích mở đĩa nhạc của Cố Chi lên.
Anh vừa nghe đĩa nhạc của Cố Chi, vừa nghĩ không biết gần đây Trần Gia Minh ở Châu Phi như thế nào.
Hoắc Đình Sâm nghĩ đến Trần Gia Minh lúc này đang ở Châu Phi, sau đó nghĩ đến chuyện chưa thành tối hôm đó, nghiến răng.
Lúc này, thư ký làm thay cho Trần Gia Minh ở bên ngoài gõ cửa: "Hoắc tổng."
Hoắc Đình Sâm nhấc kim máy hát ra, tiếng ca uyển chuyển của Cố Chi dần dần biến mất: "Vào."
Thư ký thay thế tiến vào, ở trước mặt Hoắc Đình Sâm báo cáo mấy câu.
Hoắc Đình Sâm nghe xong thì gật đầu, đợi khi thư ký thay thế đi, Hoắc Đình Sâm đột nhiên gọi anh ta lại.
"Còn có gì dặn dò sao Hoắc tổng?" Thư ký thay thế hỏi.
Mặc dù nói bây giờ chỉ cần nhắc đến tên Trần Gia Minh anh liền ngứa răng, nhưng nghĩ đến việc anh ta đã đến Châu Phi một đoạn thời gian rồi, thế là Hoắc Đình Sâm nói: "Bảo Trần Gia Minh mấy ngày nữa trở về đi."
Thư ký thay thế vừa nghe thấy thư ký Trần có thể trở về từ Châu Phi, lập tức vui vẻ vô cùng: "Được Hoắc tổng."
Trần Gia Minh là người đứng đầu ban thư ký, mấy ngày anh ta không ở đâ,y mấy thư ký còn lại là bọn họ đi làm đều là nơm nớp lo sợ, bởi vì chỉ có Trần Gia Minh hiểu rõ tính khí của Hoắc tổng nhất, mỗi lần đều có thể dẫn mọi người chuyển nguy thành an trước khi Hoắc Đình Sâm phát giận.
Khi thư ký thay thế ra khỏi phòng làm việc vui mừng đến thiếu chút nữa muốn bay lên.
Hoắc Đình Sâm cười một tiếng.
Nên tan ca rồi.
Anh mang theo sách lớp 6 của Cố Chi, nghĩ đến lời nói báo cáo của thư ký mới vừa rồi nói với anh, đi Âu Nhã Lệ Quang.
Âu Nhã Lệ Quang, thư phòng, Cố Chi nghe lời Hoắc Đình Sâm, bỗng nhiên ngẩng đầu.
"Thật sự?" Cô chớp mắt.
Hoắc Đình Sâm: "Đương nhiên."
Thế là Cố Chi xoẹt xoẹt chạy qua phòng đồ cổ của mình, cô ngồi xổm trước giá đựng đồ, sau đó cẩn thận cầm miếng ngọc bích kia lên.
Lúc trước Hoắc Đình Sâm nói với cô người muốn mua miếng ngọc bích kia đã đến Thượng Hải, muốn xem miếng ngọc bội, sau đó sẽ đàm phán việc mua nó.
Cố Chi nhìn miếng ngọc bích mình dùng 10 ngàn đại dương mua về, như nói với Hoắc Đình Sâm, lại như nói với mình: "Anh nói xem tôi nên ác độc ra giá bao nhiêu là vừa đây."
Hoắc Đình Sâm theo vào cùng cô, nhịn không được cười: "Tùy em."
Cố Chi xoay người: "Cho một cái kiến nghị đi."
Cô nói: "Nhỡ đâu tôi ra giá mười vạn, sau đó người đó một ngụm đồng ý, vậy chẳng phải là tôi liền thiệt thòi."
"Người kia là người như thế nào, khôn khéo không? Nếu như tôi nói láo liệu có bị anh ta nhìn thấu không."
Hoắc Đình Sâm tựa như suy nghĩ một lúc, sau đó nói: "Không sao, tôi đi cùng em."
Cố Chi lập tức gật đầu: "Được."
Có chỗ dựa là nhà tư bản không có nhân tính nhất Thượng Hải, thương nhân cáo già như là Hoắc Đình Sâm, chuyện chắc chắn sẽ dễ hơn nhiều. Cô ra giá ác độc cũng càng thêm lý thẳng khí hùng.
Cố Chi có chút kích động.
Lại sắp kiếm tiền rồi.
Hai ngày sau, khách sạn Hòa Bình.
Bởi vì buôn bán đồ cổ, cô còn muốn cố tình ác độc ra giá ngoa với người ta, vì thế Cố Chi đến rất sớm, gọi món trước.
Cô đặt ngọc bích trong một chiếc hộp gỗ lim chạm trổ hoa văn, phong cách cổ xưa.
Hoắc Đình Sâm nói người đó họ Trần, rất có tiền, lại rất muốn miếng ngọc bích của cô, cho nên Cố Chi muốn ra giá là 30 vạn, nếu như đối phương muốn trả giá, giá thấp nhất có thể giảm xuống 15 vạn.
BẠN ĐANG ĐỌC
Vợ bé dân quốc giàu xổi rồi......[Full]
Ficção GeralTác giả : Ma An Thể loại: Truyện Khác Nguồn: - lustaveland.com -https://m.truyen.tangthuvien.vn/doc-truyen/lam-dan-quoc-dai-lao-di-nuong-phat-nhanh-sau Trạng thái: Full ( 78 chương + 20 ngoại truyện ) [Dịch giả: [L.A]_TRÀ XANH TEAM - nhien1987 Des...