Chương 9: Ai phi~~ Ghen rồi sao?

309 40 18
                                    

Ánh dương rất nhanh đã biến mất sau bức tường của tử cấm thành. Ngự thư phòng vẫn như cữ chìm trong yên tĩnh. Bên trong phòng, Dương Đới Minh chậm rãi thắp đèn, lại quay sang nhìn Dung Từ Ninh, lúc này đã không còn bộ dạng nữ tử thuỳ mị đài các. Nàng vận một bộ thanh y đơn giản, hai tay áo xắn cao, hai vạt áo trước sau bị buộc lại bên hông, hùng hùng hổ hổ vẽ gì đó trên tờ giấy lớn trải trên sàn nhà. Cơ Phát ngồi ở một bên chống cằm nhìn, rất nhanh sau đó, bản đồ của một địa đạo phức tạp được hình thành. Dung Từ Ninh đứng lên, hai tay dính đầy mực tuỳ tiện chùi trên áo, miệng ngậm cây bút lông, hài lòng nhìn tấm bản đồ mình vừa vẽ ra, gật gật đầu, "Gọi danh hoạ đến cũng chưa chắc đã vẽ đẹp như ta! hahahahaaa."

Cơ Phát liếc nhìn nàng một cái, khẽ thở dài, cho dù có hơi tự luyến một chút nhưng phải công nhận là tấm bản đồ này vẽ rất hoàn hảo. Dung Từ Ninh cười chán chê, quay lại với chính sự, vẻ mặt trở nên nghiêm túc hơn, "Địa đạo này được đào khá lâu rồi, bên trong còn có một vài ngõ cụt do bị sụt lún, người không có bản đồ đi vào rất dễ bị lạc, hiện tại phụ thân đã cho người canh giữ những lối vào kia rồi, huynh không cần lo lắng có kẻ lợi dụng địa đạo này đâu."

Dương Đới Minh nhìn nhìn bản đồ, hỏi nhỏ, "Hoàng thượng, nếu như người lo lắng có kẻ sử dụng địa đạo, sao không cho người lấp chúng lại?"

"Địa đạo này rất lớn, dường như là đào xuyên qua dãy Đại Long, còn có rất nhiều đường nhỏ dẫn xuyên qua Lữ Châu, nếu muốn lấp địa đạo, chỉ có thể cho nổ núi. Thiệt hại sẽ nhiều vô kể.", Cơ Phát nói, cầm tách trà lên nhấp một ngụm, lại nhìn Dung Từ Ninh, "Đói chưa?"

Dung Từ Ninh còn đang vươn vai bẻ khớp, nghe y hỏi thì gật đầu lia lịa.

Cơ Phát đứng lên, phẩy tay ra hiệu cho Dương Đới Minh cất tấm bản đồ đi, sau đó nháy mắt với Dung Từ Ninh, "Đi, chúng ta đến Nam Xuân Cung."

........

Hàn Diệp trước giờ là người quyết đoán, nếu đã quyết định làm một việc gì đó, hắn sẽ kiên định đến cùng, không hề thay đổi. Vậy nên, sau khi quyết định ở lại nơi này, Hàn Diệp liền bắt tay vào việc lập lại kế hoạch 'sinh tồn' của mình.

Lục Nha Nhiên nhìn chồng sách cao ngất đặt trên bàn, đủ loại từ sử tông cho đến y thư hay đại loại là truyền thuyết dân gian, lại nhìn Hàn Diệp chăm chú nghiên cứu từng con chữ, một đầu đầy dấu chấm hỏi, có phải chủ nhân của nàng bị bệnh hay không?

"Ái phi!!!!!!!!!", Cánh cửa bị đạp toang, Cơ Phát hớn hở phẩy quạt đi vào, "Ái phi~ trẫm nhớ ngươi quá~"

Hàn Diệp liếc mắt nhìn y một cái, lại tiếp tục chăm chú đọc sách. Cơ Phát đi vòng ra sau lưng hắn, chống tay lên vai Hàn Diệp, tò mò nhìn quyển sách đã ngả màu kia, "Ái phi, sao lại đọc mấy thứ này?"

Hàn Diệp ngẩn mặt nhìn hắn, trả lời, " Bổ sung kiến thức."

Cơ Phát nhướn mày, gật gù, "Đúng là rất nên."

Lúc này, bên ngoài có tiếng bước chân vang lên, lại một người đẩy cửa đi vào, giọng nói hào sảng, "Ta nói người đi chậm thôi! Mới không gặp nửa ngày mà sao lại gấp đến mức đó hả?"

[Diệp Dĩ Cơ Nhật]- Hoang Thảo.Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ