Chương 17: Chu lão tướng

247 32 6
                                    

Tiếng bước chân vang lên trong tiểu viện tĩnh lặng, nghe như có việc gấp gáp lắm, bước đi càng ngày càng nhanh hơn, đến lúc dừng lại, là trước một căn phòng lớn. Người nọ đưa tay lên gõ cửa, giọng nói có phần lo lắng, "Thái tử?"

"Vào đi.", bên trong vang lên tiếng đáp. Kẻ bên ngoài nhanh chóng mở cửa đi vào.

Trong phòng bài trí tinh mĩ, trên thư án ở giữa phòng, đặt một thanh kiếm dài, chuôi kiếm nạm ngọc quý hiếm, ở cuối còn đeo một dây kiếm tuệ, đuôi đỏ sặc sỡ. Phía cửa sổ đứng một vị nam tử, dáng người dong dỏng cao, đứng hướng ra bên ngoài. Có người vào cũng không quay lại nhìn, chỉ nhàn nhạt hỏi, "Thế nào rồi?"

Kẻ vừa đến nhanh chóng quỳ xuống, có vẻ có chút run sợ với người trước mặt, nhưng vẫn cố bình tĩnh nói, "Bẩm, kế hoạch thất bại, đã để Hàn Diệp chạy thoát, cũng không rõ hành tung của Chu Vũ Vương."

Người nọ vừa nghe dứt câu, liền quay phắt lại, để lộ ra khuôn mặt có đến bốn năm phần giống với Hàn Diệp, hắn cười lạnh một tiếng, ly trà trong tay cũng bị ném đi, một đường hoàn hảo rơi vào trán người nọ, "Vô dụng! Nếu đã không làm được, các ngươi còn trở về đây làm gì?"

Người nọ biết mình đã chọc giận người trước mặt, vội vàng đập đầu xuống nền nhà lạnh lẽo, "Thái tử tha tội."

Hàn Ngọc tức giận đập mạnh tay xuống mặt bàn bên cạnh, đôi mắt hằn lên tơ máu, lộ rõ vẻ tàn độc. Hắn khẽ nghiến răng, "Đúng là con gián, đập mãi không chết!"

"Thái tử...", Kẻ quỳ dưới đất khẽ gọi một tiếng, "Bên phía Lục Nha Nhiên, dường như cũng bị phát hiện..."

Hàn Ngọc khẽ cười, tay vân vê ban chỉ ngọc bích trên ngón cái, lạnh nhạt trả lời, "Không còn giá trị lợi dụng nữa thì vứt đi, Người nhà cô ta cũng không cần giữ lại làm gì."

"Đã rõ."

"Lui ra đi.", hắn xua tay. Đợi đến lúc trong phòng chỉ còn lại một mình, hắn mới chậm rãi đi đến cạnh thanh kiếm đặt trên bàn kia. 

Cầm lấy thanh kiếm lên, lưỡi kiếm sắc bén lại bóng loáng, phản chiếu gương mặt đang dần trở nên vặn vẹo của Hàn Ngọc, hắn khẽ cười, lộ ra vẻ mặt cực kỳ hưng phấn, nhưng lại có chút gì đó đáng sợ khiến người khác không dám nhìn thẳng, "Hàn Diệp a Hàn Diệp, nếu ông trời đã muốn ngươi sống lâu như vậy, vậy chính tay vị huynh trưởng này của ngươi sẽ tiễn ngươi đi."

=========

Trời về phía Hàn Diệp, lúc này bọn họ đã sớm lên đường đến Minh Trường, dự tính đến tối mai sẽ đến nơi. Sáng nay, lúc nhìn thấy Hàn Diệp xuất hiện trong phòng Cơ Phát, đám cận vệ đi cùng cũng một phen hoảng hốt. Không phải bọn họ không biết Hàn Diệp sẽ đến, mà là không ngờ hắn đến nhanh như thế. Đoạn đường bọn họ dùng gần hai ngày để đi, Hàn Diệp chỉ mất một ngày. Cũng đủ hiểu hắn liều mạng thế nào.

Vậy nên sáng nay lúc xuất phát, Hàn Diệp liền nói bản thân không khoẻ lắm, không thể tự cưỡi ngựa. Cơ Phát ngay lập tức để hắn cưỡi ngựa cùng mình, Hàn Diệp liền vui vẻ đồng ý. Nhìn hai người họ cưỡi chung một ngựa, vui vui vẻ vẻ mà phòng đi, đám cận vệ có chút xúc động muốn đập đầu vào tường, bát cơm chó này cũng thật chất lượng. Cuối cùng cũng chỉ có thể nhắm mắt làm ngơ.

[Diệp Dĩ Cơ Nhật]- Hoang Thảo.Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ