Bầu trời tựa hồ không còn xám xịt như trước, nhưng lại lạnh giá hơn nhiều. Cành hồng mai trồng trước cửa cấm cung cũng bị giá rét làm cho đông cứng. Một tiếng chuông vang lên, cánh cửa cấm cung nặng nề được kéo ra, phía sau là hàng dài xe ngựa của quan lại, nối đuôi nhau rời khỏi cấm cung.
Cơ Phát đứng trên bậc thềm trước cửa đại điện, hai tay bắt sau lưng, phóng tầm mắt ra thật xa, nhìn dòng người dần rời khỏi đây, lại đưa mắt nhìn lên bầu trời giăng kín mây, thở hắt ra một tiếng.
Dương Đới Minh đứng ở phía sau, tay cầm một cái áo lông thật dày, lo lắng nhìn Cơ Phát, "Hoàng thượng, trời bắt đầu nổi gió rồi, người khoác áo vào đi, nếu bị nhiễm phong hàn lần nữa...", hắn dừng một chút, ho khan một tiếng, "Khụ... nếu bị nhiễm phong hàn lần nữa, hoàng hậu sẽ không tha cho nô tài mất."
Cơ Phát quay người nhìn Dương Đới Minh, mắt nheo lại, "Ngươi theo ta hay theo hắn vậy?"
Dương Đới Minh lẳng lặng cúi đầu, tội nghiệp nói, "Hoàng thượng, người cũng không muốn bị đuổi ra khỏi phòng đâu ha?"
Cơ Phát một đầu đầy dấu chấm hỏi nhìn hắn, tức đến thở phì phì, nhấc chân đạp vào mông Dương Đới Minh một cái, "Ai bị đuổi ra khỏi phòng cơ???"
"Hoàng thượng, nô tài biết sai rồi!"
.......
Hàn Diệp đang đứng trước sân luyện tập với một mộc nhân thung, bởi vì trước kia hắn cũng từng học qua các loại võ thuật cơ bản, nền tảng cũng rất tốt. Có lẽ là vì luyện tập đã lâu, mồ hôi ra thấm ướt cả chiếc áo hắn đang khoác trên người, Hàn Diệp dứt khoát cởi áo ra ném sang một bên.
Đúng lúc này, cửa Nam Xuân cung bị người dùng lực đạp mở. Ngay sau đó, Cơ Phát hùng hổ đi vào, phía sau là Dương Đới Minh, trên tay vẫn cầm cái áo lông kia, miệng không ngừng nói, "Bệ hạ, đi chậm một chút! Bệ hạ... ui da!", Dương Đới Minh xoa xoa trán, ngẩn đầu nhìn Cơ Phát đột nhiên dừng lại, "Hoàng thượng?"
Cơ Phát đứng như trời trồng giữa sân Nam Xuân Cung, hai mắt dán chặt vào người Hàn Diệp, tay đưa lên xoa xoa cằm, khẽ cảm thán, "Ai nha~ sao lại có cơ thể hoàn hoả như thế?", y nói xong lại đưa tay ra, ở trong không trung phác hoạ lại đường nét cơ thể của hắn, "Chậc.. chậc... Nhìn mà xem, cái cơ thể này...."
Hàn Diệp nghiêng đầu nhìn Cơ Phát, khó hiểu nhìn hành động của y, há miệng muốn nói gì đó lại thấy y đột nhiên vỗ đùi một cái, giật lấy cái cáo lông trên tay Dương Đới Minh, vội vội vàng vàng như bị ai đuổi chạy đến trước mặt Hàn Diệp, dùng cái áo lông kia trùm lên người hắn, suýt xoa, "Ai nha, cảnh này chỉ có thể để ta nhìn thôi!", quay phắt lại nhìn Dương Đới Minh, "Ngươi! Che mắt lại, quên cảnh vừa nãy đi, đã rõ chưa?"
Dương Đới Minh hiểu ý quay lưng lại, gật đầu lia lịa, y như gà mổ thóc.
Cơ Phát hài lòng mỉm cười, quay lại nhìn Hàn Diệp, lúc này Hàn Diệp mới kéo tay y xuống, để lộ ra đôi mắt sau lớp áo lông thật dày kia, nhướn mày nhìn y, "Nghịch đủ chưa?"
Cơ Phát bĩu môi, kéo hắn đi vào trong, miệng không ngừng lẩm bẩm, "Trẫm chưa ngắm đủ, đi, vào trong."
Dương Đới Minh nhìn hai người vừa vào trong đã đóng sầm cửa lại, chỉ có thể bất lực lắc đầu. Lúc này, Lục Nha Nhiên từ bên ngoài đi vào, trên tay bê một đĩa điểm tâm, nhìn thấy Dương Đới Minh thì hoà nhã chào một tiếng, lại nhìn quanh, "Chủ nhân với hoàng thượng đi đâu rồi sao?"
BẠN ĐANG ĐỌC
[Diệp Dĩ Cơ Nhật]- Hoang Thảo.
FanficTác giả: tieumuoicammaothu a.k.a Hoàng Ngọc. Des bìa: Chili Chili a.k.a chồng em =)) Hoàng hậu công x Hoàng đế thụ. Thể loại: Xuyên không, 1x1, ngọt. Trích: Cơ Phát vừa nhìn thấy phụ thân mình, đã vui vẻ chạy đến, còn không quên kéo theo Hàn Diệp, "...