Thanh Phong nghiêm túc nâng ly: "Ly thứ nhất, chúc mừng Âu Dương đại nhân thăng quan tấn tước." Nàng uống một hơi cạn sạch, hào hùng vạn trượng.
"Ly thứ hai, tạ Âu Dương đại nhân đã cứu Thanh Phong trong lúc nguy nan." Nàng uống một hơi cạn sạch, khí nuốt núi sông.
"Ly thứ ba..." Thanh Phong ngừng lại, ly thứ ba nên kính cái gì nhỉ?
"Không bằng ly thứ ba để ta kính nàng?" Lan Thương tiếp lời Thanh Phong, cười cụng ly nàng: "Tam tiểu thư tửu lượng không tồi, ly thứ ba xuống bụng..." Hắn ngẩng đầu nhìn thấy Thanh Phong đỏ bừng mặt, dừng ở đoạn khen nàng tửu lượng tốt, bất cười.
Thanh Phong dùng tay che gương mặt đỏ bừng của mình, trước giờ chưa thấy mình uống rượu lại đỏ mặt như vậy, hôm nay được khen, mới ba ly rượu đã đỏ mặt, cũng không biết là do rượu hay do câu nói kia của Lan Thương.
Tóm lại, rượu và người, đều dạy người khác say mê.
Lan Thương thấy Thanh Phong như vậy, nhớ tới lời nói uy hiếp mình của Cảnh Kha hôm nay, Thanh Phong thật sự tốt như vậy, này đây hắn nguyện ý tranh giành với đại Hoàng tử một phen.
Hai người nói toàn chuyện nhỏ nhặt, ví dụ như Thanh Phong kể về chuyện khi còn nhỏ viết chứ rất đẹp, sợ bị người khác phát hiện nên giấu diếm, cố ý biến một tay chữ đẹp trở nên xiêu xiêu vẹo vẹo; ví dụ như Lan Thương kể lúc hắn còn ở Vô Diêm trấn có mở lớp dạy học, các cha mẹ ở Vô Diêm trấn đều là trả bạc theo ý muốn, bởi vì hơn một nửa đều túng quấn; ví dụ như Thanh Phong nói từng có một tiểu thư nhà giàu tặng khen cho tam ca, lúc quay đầu thì phát hiện ta ca chức quan không lớn như Mục Yến Khê, đành quay đầu về mang khăn cho Mục đại tướng quân...
Đều là chuyện cũ năm xưa, nhưng càng nói càng say sưa.
Lan Thương không ngọn nguồn hỏi một câu: "Tam tiểu thư vẫn còn chép chữ của Hoài Cổ tiên sinh sao?"
Thanh Phong vội vàng lắc đầu, cái mũi phập phồng ra vẻ rất bực bội: "Hoài Cổ tiên sinh không đụng đến được, hắn vừa ở cung yến náo loạn một trận như vậy, chỗ nào còn dám chép chữ của hắn nữa?"
Tay Lan Thương dừng một chút, giương mắt nhìn nàng, trong miệng thấp thấp một tiếng: "Ồ?"
Thanh Phong thở dài: "Âu Dương đại nhân sợ là có điều không biết, Hoài Cổ tiên sinh kia chính là đại Hoàng tử Cảnh Kha!"
"?" Không biết vì sao Lan Thương lại bật cười: "Đại Hoàng tử là Hoài Cổ tiên sinh?"
Thanh Phong nghiêm nghị gật đầu: "Có một hôm đi đến của hàng của chủ tiệm Tôn đưa tranh chữ, trùng hợp là chép phải chữ của Hoài Cổ tiên sinh, bị hắn bắt gặp. Nhưng hắn lại không so đo với ta, về sau còn vài lần mua tranh chữ của ta nữa."
Được rồi.
"Nói đến viết chữ, Thanh Phong hình như chưa bao giờ nhìn thấy thư pháp của Âu Dương đại nhân?"
"Hôm nay uống quá nhiều rượu, chỉ sợ cầm bút tay run. Ngày khác sẽ viết."
"Thật tuyệt vời." Rượu đã thấy đáy, hai người đều có chút chưa đã thèm, nhìn nhau cười thành tiếng. Thanh Phong chỉ vào đống nồi chén sạch sẽ trên bàn: "Ngày khác ngày khác, ta sẽ làm nhiều đồ ăn hơn, chuẩn bị nhiều rượu hơn. Nói đi cũng nói lại, không ngờ rằng hôm nay đã ăn sạch hết." Thanh Phong đứng dậy dọn bàn thì bị Lan Thương ấn xuống: "Để ta làm cho, vừa vặn tán bớt mùi rượu."
BẠN ĐANG ĐỌC
[EDIT/HOÀN] NHĨ DỮ THANH PHONG MINH NGUYỆT_CÔ NƯƠNG ĐỪNG KHÓC
Ficção Adolescente1/ Tên tác phẩm tạm dịch: Người và trăng thanh gió mát. 2/ Tác giả: Cô Nương Đừng Khóc. 3/ Thể loại: Ngôn tình, Cổ đại, HE, Song khiết, Cưới trước yêu sau. 4/ Edit: trucdapisces 5/ Tag: Từ khóa tìm kiếm: Vai chính: Tống Thanh Phong, Âu Dương Lan Th...