Thư Nguyệt quỳ gối trước giường túc trực linh cữu của tiên Hoàng hậu cả một đêm dài. Bên ngoài thanh âm bánh xe đè lên đường lát đá, xé nát vẻ tĩnh mịch của màn đêm. Cảnh Kha bước vào phòng, liếc mắt một cái đã thấy Thư Nguyệt đang quỳ gối bên quan tài, một thân đồ tang như tuyết trắng kín mít, người nàng gầy nhom không thấy đâu, Cảnh Kha chưa bao giờ thấy Thư Nguyệt như vậy, trái tim có chút ê ẩm. Thư Nguyệt vẫn không ngẩng đầu, nàng căn bản không cần ngẩng đầu cũng biết người tới là Cảnh Kha. Phu thê hơn mười năm, hơi thở và bước chân của Cảnh Kha, nàng nhận ra.
Cảnh Kha chậm rãi đi đến trước quan tài, quỳ xuống dập đầu lạy mấy cái.
"Mẫu hậu, phụ hoàng muốn nhi thân tiếp mẫu hậu hồi cung. Thỉnh mẫu hậu đi cùng nhi thần!" Rồi sau đó hắn đứng lên nhìn Thư Nguyệt: "Thư Nguyệt, phụ hoàng truyền nàng hồi cung."
Thư Nguyệt trong lòng lộp bộp một tiếng, mắt hướng ra ngoài nhìn cây đế vương kia, lúc này một thân cây đen như mực, giống con yêu quái đang giương nanh múa vuốt, có thể nuốt trọn cả một người trong một đớp. Thư Nguyệt có chút thất thần, vốn cảm thấy sự thanh tịnh mấy ngày nay là một giấc mộng ông Trời ban cho, đảo mắt đã phải tỉnh mộng. Tay nhéo lấy ống tay áo chính mình, nàng cười cười với Cảnh Kha: "Vì sao phụ hoàng lại truyền dân nữ, đại Hoàng tử biết không?" Một câu đã đẩy hai người đến không thể xa hơn, xa đến nỗi một người ở trên trời, một người ở dưới mặt đất.
Cảnh Kha lắc đầu: "Xin lỗi, ta không biết." Sau đó hắn chỉ ra bên ngoài: "Ta đã chuẩn bị ngựa xe cho nàng, đi đi!"
"Nếu ta không theo ngài trở về thì sao?"
"Phụ hoàng nói, ở lại trong am tu hành cũng được, chỉ là cả đời này nàng không thể gặp lại Tinh nhi nữa." Cảnh Kha nói đến đây thì ngập ngừng, hắn không muốn Thư Nguyệt lại hận mình thêm nữa, nhưng những lời này thật sự là do phụ hoàng nói.
Thư Nguyệt rơi nước mắt, lắc lắc đầu: "Ta không tin, Hoàng thượng sẽ không đối xử với ta như vậy."
"Vậy nàng hãy tự mình đi hỏi phụ hoàng đi."
"Cảnh Kha, ngài chơi xấu."
"Thư Nguyệt, trên đời này, không có bất kỳ nữ tử nào đáng giá để ta lần nữa quay đầu lại. Về phần phụ hoàng truyền nàng vào, nàng tin cũng được, không tin cũng thế, ta không biết." Dứt lời, hắn lên ngựa, chạy như bay mà đi. Đoàn người không ngừng nghỉ, thẳng đến hoàng cung.
Văn Hoa đế ngồi trước cửa sổ, nghe thấy động tĩnh bên ngoài, mở miệng hỏi: "Thư Nguyệt tới rồi à?"
"Xin thỉnh an Hoàng thượng." Thư Nguyệt quỳ xuống, nghe thấy Văn Hoa đế cười khổ một tiếng: "Không gọi phụ hoàng sao?"
Thư Nguyệt cắn môi, không biết nên đáp ông ta như thế nào.
"Cảnh Kha tới luôn sao?"
"Phụ hoàng, nhi thần ở đây."
"Con đi ra ngoài chờ đi, phụ hoàng có chuyện muốn nói với Thư Nguyệt."
Cảnh Kha nhìn Thư Nguyệt rồi lại nhìn Văn Hoa đế, chậm rãi đi ra ngoài.
Văn Hoa đế ngẩng đầu chỉ về phía đối diện: "Ngồi đi."
BẠN ĐANG ĐỌC
[EDIT/HOÀN] NHĨ DỮ THANH PHONG MINH NGUYỆT_CÔ NƯƠNG ĐỪNG KHÓC
Novela Juvenil1/ Tên tác phẩm tạm dịch: Người và trăng thanh gió mát. 2/ Tác giả: Cô Nương Đừng Khóc. 3/ Thể loại: Ngôn tình, Cổ đại, HE, Song khiết, Cưới trước yêu sau. 4/ Edit: trucdapisces 5/ Tag: Từ khóa tìm kiếm: Vai chính: Tống Thanh Phong, Âu Dương Lan Th...