CHƯƠNG 18

85 17 3
                                    

Nửa đêm, Học viện Thánh Anh như thường lệ chìm vào tĩnh lặng. Thường thì đó sẽ là sự im lặng yên bình, với tiếng gió vi vu và những ánh đèn vàng ấm áp soi rọi không gian rộng lớn thoáng đãng. Nhưng đêm nay, không biết là do ảnh hưởng của cơn dông, hay của sự kiện bi thảm vừa diễn ra lúc sáng, mà bầu không khí lại mang một vẻ chết chóc đến ghê rợn. Nhiều học viên cảm thấy sợ đến mức mất ngủ, nhưng thay vì lén lút leo rào ra ngoài đi dạo hoặc vào thị trấn nhậu nhẹt như mọi khi, bọn họ lại leo lên giường trùm chăn lút đầu, miệng niệm đi niệm lại câu thần chú: "Ma không có thật, ma không có thật,..."

Trên tầng hai khu ký túc của học viên, cánh cửa phòng 201 vẫn khóa im ỉm đột nhiên từ từ hé mở. Một bóng đen nhanh như cắt lẻn vào, xoay người đóng cửa, cẩn thận để không gây ra bất cứ động tĩnh nào. Hắn nheo mắt nhìn một vòng căn phòng, khi đã quen với bóng tối, hắn cố gắng dựa vào những hình bóng lờ mờ để phán đoán vị trí các vật dụng trong phòng. Ban sáng do đứng rất gần nên hắn đã nghe rõ câu nói của Phác Chí Mẫn, rằng đám nhỏ này đang nắm giữ trong tay bằng chứng về cái chết của Trịnh Hạo Thạc và Kim Tại Hưởng, hai học viên xấu số đã bỏ mạng một cách không rõ ràng. Chí Mẫn còn nhấn mạnh với bạn mình rằng cậu ta đã cất bằng chứng đó vào một nơi "cực kỳ an toàn"... Bóng đen nhếch mép, còn chỗ nào an toàn hơn phòng 201, nơi mà Trịnh Hạo Thạc và Kim Tại Hưởng đã từng trú ngụ?! Với những hiện tượng siêu nhiên kỳ bí xảy ra sau khi bọn họ qua đời, ai lại còn dám cả gan đến quấy rầy cái nơi đầy âm khí này nữa chứ?!

Bóng đen không để mất thêm thời gian, càng chần chừ sẽ càng tăng nguy cơ bị phát hiện. Hắn liền nhanh chóng lục lọi những nơi khả dĩ có thể cất giữ những tài liệu gây bất lợi cho hắn. Đang xem xét một ngăn tủ đầu giường, bóng đen bất chợt dừng tay, nghiêng người lắng nghe. Dường như có tiếng động, như tiếng vòi nước nhỏ tí tách đâu đây. Nhà tắm bị rỉ nước à, sao ban nãy bước vào hắn lại không nghe thấy nhỉ.

Bóng đen đưa mắt nhìn về phía cửa nhà tắm. Cánh cửa bằng gỗ sồi vẫn đang đóng kín, tiếng nhỏ nước bên trong vang lên mỗi lúc một rõ, mỗi lúc một nhanh. Bóng đen chần chừ, đấu tranh giữa việc mở cửa tắt nước hay là kệ quách nó cho rồi. Đúng lúc đó, một cơn gió nổi lên, cánh cửa ra vào đang đóng chợt bật mở, "Rầm" một tiếng đập vào vách tường.

Bóng đen hốt hoảng quay lại nhìn. Rõ ràng lúc nãy mình đã khóa cửa cần thận, cánh cửa nặng như thế, sao có thể bị gió thổi tung được. Ngoài cửa dâng lên một đám sương mờ, một cái bóng cao lớn bước ra từ đó, lù lù tiến về phía kẻ đột nhập trái phép đang chết khiếp. Cái bóng kia cao đến gần hai thước, toàn thân phủ kín một màu đen, chỉ chừa lại hai hốc mắt trắng dã. Kẻ đột nhập lắp ba lắp bắp hỏi bóng ma kia:

"Ngươi... ngươi là ai?!"

"Thầy ơi, mới một ngày không gặp, thầy đã quên em rồi sao?! Kim Tại Hưởng đây mà..."

"Lá... láo toét, Kim Tại Hưởng đã chết rồi."

"Đúng vậy, em và Trịnh Hạo Thạc đã chết rồi. Chính tay thầy đã giết tụi em, nên tụi em về để tìm thầy đây..."

Theo câu nói, cánh cửa phòng tắm bật mở, Trịnh Hạo Thạc toàn thân ướt sũng bước ra, mặt tái mét, đôi mắt thâm quầng, trên người và y phục còn loang lổ những vết cháy xém. Cậu lướt nhanh trên mặt đất, hướng về phía bóng đen đang run rẩy:

[On-going][BTS VHope] HỌC VIỆN QUÂN SỰ THÁNH ANHNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ