"🎵Hò ơi.... thương em mấy núi cũng trèo, mấy sông cũng lội, mấy đèo anh cũng qua🎶"Buổi chiều thanh vắng trong vùng quê nghèo, chiều đồng quê khói bay nghi ngúc. Bên tai nghe thoảng tiếng đàn cò kêu râm ran, tiếng côn trùng vo ve thì thào. Chiều quê mát mẻ, từng đợt gió kéo qua hơi rét nổi cả da gà.
Đâu đó trong ngôi nhà lá nhỏ liu siu, tiếng hò trầm ấm ngọt ngào của chàng trai nào đó cứ vang vang. Hình như là đang hát hò tặng ai đó, nghe trong từng câu thấy rõ sự thành thật chân thành.
"Ghớm ! Hò thì hay lắm, không biết mấy người có làm được không ?" Lệ Sa chề môi mỉa mai ai kia.
"Được chứ sao không ! Tui thương mình thì tui làm được hết á !" Chính Quốc ngồi trên cái ly lớn vỗ ngực bốp bốp tự cao.
Họ là Điền Chính Quốc và Lạp Lệ Sa, hai người là vợ chồng, cũng chỉ mới cưới nhau được có mấy tháng thôi nhưng thương nhau lắm à.
Chính Quốc nó thương nhỏ Sa từ đó giờ, theo đuổi miết với cưa đổ được. Bà con xóm giềng cũng nhiệt tình gán ghép, bảo hai đứa này nó xứng đôi vừa lứa. Thấy tụi nó cũng thương nhau lắm hai gia đình cũng thân thuộc đó giờ, thế là không do dự cho cưới liền luôn.
Thời buổi chiến tranh loạn lạc, ra đường còn phải canh từng bước, cái mạng cỏn con của dân ta cũng chỉ như cọng cỏ nhỏ xíu, cái chết cũng có thể ghé thăm bất cứ lúc nào.
Họ vừa cưới chưa bao lâu tía má hắn đã không may bị boom quăng trúng mà qua đời, em thì chỉ có mẹ. Giờ đây ba mẹ con dựa vào nhau mà sống trong cái ngôi nhà nhỏ, tuy không to nhưng đủ để cho ba người. Ngày nào làm nhiều thì ăn nhiều, làm ít thì ăn ít, ít ra vẫn lai rai qua ngày.
Từ lâu Chính Quốc đã mang trong mình một nổi hận to lớn đối với lũ thực dân Pháp ác ôn và đám tay sai khốn nạn bán nước, hắn tự hứa với lòng chắc chắn sẽ tham gia cách mạng không sớm thì muộn, để dành lại độc lập cho dân tộc. Vì chúng mà biết bao đau thương đều phải đổ lên đầu người dân vô tội, bao nhiêu mất mát tang thương dân ta phải gánh chịu. Cho nên bằng mọi giá phải dành lại, dành lại độc lập tự do, không thể cứ làm nô lệ mãi thế, chỉ cần tổ quốc kêu gọi hắn nhất định sẽ xung phong.
"Không qua phụ tôi lặt rau đi, còn phải nấu cơm cho má nữa, lát bả về mà cơm nước chưa xong là bả rầy cho mà nghe" Lệ Sa gặng giọng hâm doạ Chính Quốc.
"Thì có sao đâu, má chửi thì mình tôi nghe thôi" hắn nhún vai đi lại lặt phụ em.
"Xía ! Hay là bả bênh mấy người rồi chửi tôi thì có"
BẠN ĐANG ĐỌC
|Quốc Sa|_Thương Lắm Mình Ơi
Romance"Mình ơi ! mình ráng ở nhà đợi anh nha mình ? anh hứa là anh sẽ về với mình mà, ráng đợi anh nha mình ? nha mình ?" "Em đợi mình mà..." ~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~ Truyện mang yếu tố phi lịch sử, chỉ mượn để dẫn dắt cốt truyện, không quá khoá...