Chương 7

107 12 0
                                    

Chạy ra khỏi bìa rừng Chính Quốc giảm tốc độ rồi dừng hẳn, hắn để em ngồi xuống, cả hai ai cũng mệt nhưng có lẽ hắn mệt hơn em, phải bế một người mà chạy cả một đoạn như vậy không mệt mới lạ.

"Mình ơi ! Hức..." Lệ Sa.

Lệ Sa sợ hãi ôm chặt cổ hắn, đầu dúi vào hỏm vai Chính Quốc mà khóc nức nở, em sợ lắm, hắn mà không đến kịp thì chắc bây giờ em đã lãnh đủ tủi nhục rồi.

Hắn ôm em vào lòng tay nhẹ vuốt lưng trấn an em, hắn cũng sợ, sợ em có chuyện gì hắn chắc sẽ không sống nổi. Thấy cơ thể nhỏ bé trong lòng rung rẩy tiếng nất lên từng đợt, lòng hắn càng thêm đau sót, mắt hắn cũng tự nhiên rưng rưng.

"Đây...anh ở đây với mình nè, đừng sợ" Chính Quốc.

Lúc này hắn mới để ý đến cổ chân đang chảy máu không ngừng, Chính Quốc cau chặt mày. Tim hắn thắt lại, vợ của hắn đang bị đau kìa, hắn sót quá.

"Trời ơi ! Sao máu nhiều dữ vậy ?" Chính Quốc.

Chính Quốc hốt hoảng xem xét chân em, dùng hết sức bẻ cái bẫy ra, hắn không màng xé áo để băng lại cho em. Cổ chân chảy máu khá nhiều, giờ chỉ băng lại để cầm thôi chứ biết sao giờ. Nhìn thấy cảnh này lòng hắn nhói lên khó chịu, biết vậy hắn về sớm một chút có lẽ sẽ không có chuyện gì xảy ra, nhưng cũng cảm ơn trời vì hắn đã đến sớm với em ngay lúc nãy.

"Tại bị dính bẫy..." Lệ Sa thủ thỉ trả lời.

Em sợ bị hắn rầy, em ngoan cố không nghe lời nên mới sảy ra cớ sự như vậy, em đâu có muốn đâu, tại xui thôi mà.

"Thấy hậu quả chưa ? Lần sau chờ tôi về rồi hãy đi, lỡ mình có chuyện gì thì sao ? Tới lúc đó tôi sống không có nổi đó" Chính Quốc.

Nghe hắn nói thế Lệ Sa thêm chút mềm lòng, em biết hắn đang rất lo và tức giận. Nhưng hắn vẫn không nặng lời với em, từ thời yêu nhau đến khi lấy về hắn chưa một lần nói nặng hay trách móc em điều gì. Vì thế em lại càng thương hắn hơn, mà dù cả đời này có nhiều người tốt hơn em cũng chỉ thương một mình hắn.

"Em xin lỗi... mình...đừng giận em" Lệ Sa.

"Ai mà dám giận mình, về lẹ lẹ kẻo má trông" Chính Quốc.

Hắn đeo cái giỏ ra trước ngực còn em thì cõng sau lưng, Lệ Sa nằm trên chiếc lưng trần lại cảm thấy có lỗi vô cùng. Em vòng tay ôm chặt cổ hắn, cằm tựa lên vai trần mà nghĩ suy, trời nắng gắc như vậy mà Chính Quốc lại không mặc áo, sẽ nóng cháy da hắn mất.

"Nóng không mình ?" Lệ Sa.

"Không, mình nằm trên lưng che hết nắng rồi" Chính Quốc.

"Mình vừa về là đi lên đây luôn hả ?" Lệ Sa.

"Chứ còn gì nữa, không nhanh thì vợ tôi bị người ta hại rồi" Chính Quốc.

Lệ Sa mím môi nhẹ miết cằm lên vai hắn, coi kìa mồ hôi đã đỗ ra như tắm rồi, em thương chồng em quá. Vừa đi mần về đã vội vã đi tìm em không mệt mới lạ.

"Mình ăn gì chưa ?" Lệ Sa.

"Chưa, định về nhà ăn cơm nhưng cục nợ báo quá nên chưa kịp ăn" Chính Quốc.

|Quốc Sa|_Thương Lắm Mình ƠiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ