Chương 5

124 16 2
                                    

"Con từ chú rồi ! Con không chơi với chú Quốc nữa !" Cu tí hờn dỗi khoanh tay né mặt đi chỗ khác nhằm trách mặt ai đó.

"Đàn ông trai tráng mà hỡ xíu là giận lẫy vậy đó" Chính Quốc cười hì trêu nhóc.

Chuyện là thằng nhỏ vừa làm thành công chiếc nhẫn cỏ trông cũng xinh lắm, ý muốn qua khoe với hắn một chút. Ai dè tên này phá hoại vừa cầm đã làm đứt luôn, vì vậy cu tí mới nổi cơn giận dỗi. Nhưng mà hắn có cố ý đâu, tại nó làm sơ Sài quá nên dễ đứt thôi mà, vậy suy ra lỗi đâu phải hắn, trong chuyện này chắc hắn cũng không có nghĩa vụ để dỗ đâu. Nhưng mà thôi, dẫu sao nó cũng là con nít, kiệm chi vài lời dỗ ngọt không thôi nó lại dãy đành đạch.

"Con làm lâu quá trời luôn ! Chú mới cầm có tí đã làm hư của thằng nhỏ rồi" nhóc nhăn mặt nhìn Chính Quốc.

"Thôi được rồi để tui đền cho ông một chục cái luôn được không ?" Chính Quốc.

"Hông ! Con không thèm !"

"Giận gì giận ghê vậy ? Xin lỗi mà" Chính Quốc.

"Con không tha lỗi cho chú !"

"Vậy bây giờ tôi phải làm sao mấy người mới tha lỗi cho tôi đây ?" Hắn mất kiên nhẫn.

Nghe hắn nói vậy cu tí để tay tên trán giả bộ suy nghĩ, được một hồi lâu thằng nhóc mới cười gian. Nhìn điệu bộ này của nó Chính Quốc cảm thấy bất an, không lẽ nó vừa nghĩ ra điều gì đó để troll hắn hay sao.

"Chú thương cô Sa hông ?"

"Mày hỏi thừa ! Dĩ nhiên là thương rồi, thương nhiều lắm" hắn trả lời không cần suy nghĩ.

"Bây giờ chú ra sau nhà nói với cô Sa là 'Tôi không thương mình nữa' thì con sẽ tha thứ cho chú"

Nghe xong Chính Quốc cau chặt mày, nhỏ này là đang xúi dại hắn rồi, làm sao mà có thể như vậy được, nói ra có mà tối nay nằm đất à. Đúng là nó giống cha nó ghê, biết cách làm người khác khó sử lắm.

"Không được đâu, sao làm dị được, chú không làm đâu" hắn lắc đầu từ chối.

"Xía ! Dám làm không dám chịu, đàn ông nam nhi kiểu gì" cu tí chề môi mỉa mai.

"Chậc..."

Chính Quốc bất lực tắc lưỡi, nói như vậy là nó đang khinh hắn đấy à, đúng là nhóc con, còn bày đặt thách thức người lớn cơ đấy.

"Sao ? Làm đi chớ, ai biểu chú mắc lỗi với con !"

"Được rồi tôi đi nè ông tướng, mắc mệt hà" không còn cách nào Chính Quốc dành thực hiện theo.

Nhưng mà coi bộ lần này hơi khó à nghen, rũi đâu em lại giận hắn ba ngày không nói chuyện nữa thì sao ? Hắn không muốn đâu, nhưng mà nhìn xem cái thằng nhóc nhỏ kia nó đang thích thú cười trên nổi đau của người khác kìa.

"Cố lên chú"

Lọ mọ lê từng bước ra sau nhà, Lệ Sa đang ngồi vá lại cái áo rách của hắn. Nhìn thấy cảnh này hắn lại không muốn thực hiện điều kiện kia, nhìn ra thì thấy cu tí đang núp sau vách nhà quan sát, miệng nó cười toe toét còn nói ra khẩu hình "làm nhanh đi chú", nhìn thấy mắc ghét ghê, nhỏ này cũng biết hại người lắm đa.

|Quốc Sa|_Thương Lắm Mình ƠiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ