Chương 13: Chính tiệc (2)

401 50 3
                                    

Cửa lớn mở ra và ba cô nương khác nhau tiến vào.

"Ồ nhìn kìa." Kim Quang Thiện khẽ thốt lên khi chứng kiến vẻ đẹp của ba người họ, nhưng không may cho hắn là phu nhân ngồi bên cạnh đã thấy biểu cảm này và véo hắn một cái đau điếng người.

Tất cả mọi người đều bất ngờ trước sự xuất hiện của ba cô gái trước mặt. Họ thoạt nhìn giống hệt nhau và thứ duy nhất người ta có thể dùng để phân biệt họ chính là màu sắc của y phục và son môi. Cả ba còn có một điểm chung nữa là vẻ đẹp tuyệt trần, đẹp đến nỗi Ôn Triều cũng há hốc miệng nhìn chằm chằm họ.

"Ta là Trân Trân, người lớn tuổi nhất. Cô nương mặc váy đỏ là Châu, còn muội muội của cả hai chúng ta tên Trần. Cả ba người chúng ta rất háo hức biểu diễn cho chư vị một số câu chuyện bằng lời hát." Một trong số đó, cô gái mặc váy hồng phấn lên tiếng đầu tiên.

Những người có mặt ở đây lập tức trở nên vội vã lạ thường, cơ bản là vì họ chỉ muốn ba chị em kia hát cho xong để có thể mời họ về ngồi chỗ cạnh mình. Người duy nhất cảm thấy khó chịu về chuyện này xem ra chỉ có Giang Trừng và Ngu phu nhân.

Ngu phu nhân vốn đã bất an từ đầu buổi tiệc, và trong đầu bà luôn đinh ninh là Ôn Sái Minh đã nói chuyện với Nguỵ Vô Tiện, ít nhất là cho đến khi y chết. Vả lại, bà luôn có một linh cảm rằng thiếu niên đó chưa hề chết khi nghe thấy giọng nói của Ôn Sái Minh. Nó có mấy phần khác giọng Nguỵ Vô Tiện, nhưng sự bỡn cợt trong thái độ của hai người này lại giống hệt nhau.

Giang Trừng và Giang Yếm Ly, những người còn đang lén mặc tang phục dưới lớp y phục tím của Giang gia, cũng đang băn khoăn hệt như vậy. Về phía Giang Trừng, việc hắn căm thù tên Ôn Sái Minh kia là thật nhưng khi hắn gọi tên Nhiếp Hoài Tang, y như bị dao đâm xuyên tim vì thanh âm đó thật sự là quá giống Nguỵ Vô Tiện. Giang Yếm Ly bên này cũng đang cố hết sức để kìm lại những giọt nước mắt chực rơi xuống của mình. Nàng quả thật là không tin chuyện chủ nhân của giọng nói kia là đệ đệ mình, đặc biệt là khi nàng đang đau đớn và cảm xúc ấy có thể đánh lừa nàng thứ ngược lại. Thế nhưng, một câu mà người kia nói ra đã làm nàng tổn thương rất nhiều.

"Vậy là hắn nói không sai."

Nguỵ Vô Tiện đã nói chuyện về Giang gia ngay cả trước khi y chết vì họ sao?

"Các cô nương có thể bắt đầu rồi." Giọng nói của Tam công tử vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ của họ.

Mặt trời cứ đến rồi lại đi

Vầng trăng ở lại để làm chi

Nụ hồng soi lòng liệu có đủ

Lấp lánh hồng nhan trong mắt người


Gửi lại nụ cười một sớm mai

Cười đến não lòng, sầu vì ai

Đường đời phía trước, nhìn không tỏ

Sao biết tình ai có mặn mà.

[MĐTS đồng nhân] Chói loà phủ ánh dươngNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ