Cuối cùng , sau khi thu hết can đảm tôi mới có thể trở lại bàn ăn cùng hai vị phụ huynh.- Có thế mà không chịu được? Năm sau còn muốn đến.
Vẫn là bác trai lên tiếng trước .
- Ông hay nhỉ , ông thử ăn cho tôi xem xem có còn mạng mà ngồi đây ba hoa hay không?
- Bà đang đứng về phe nào đấy . Bà xem Heedungie nhà chúng ta đã bị nó hại thành cái gì đây?
Bác trai tức đến đập bát xuống bàn , làm cái bàn cũng rung rung đến nỗi muốn đổ ập xuống.
- Cha... không nên tức giận nữa , con gắp miếng này cho cha , lâu rồi cha không ăn món ăn con làm đúng không nhỉ?
Đều nhờ người kia gỡ rối mà một mạng của tôi được cứu về thêm lần nữa.
- Heeseungie...
Cha Lee không biết trong lòng có tư vị gì , nhìn đến thân ảnh của Heeseung hốc mắt ông liền đỏ lên như trực muốn rơi lệ. Có lẽ , ông đã thấy mấy vết bầm tím mà tôi gây ra cho Heeseung , là do lần trước , rất nhiều lần trước tôi đã không biết nặng nhẹ mà ra tay đánh anh ta . Mấy vết thương đấy , tôi chưa bao giờ để ý đến vì đã lâu chúng tôi không làm chuyện đó . Anh ta còn luôn mặc áo dài nên mấy cái vết thương kia tôi chưa một lần nhìn đến chúng cả.
Heeseung biết ông thấy gì liền chỉnh lại cổ áo đồng thời kéo cả tay áo xuống che đi mấy cái vết thương đáng sợ kia.
- Cha mau ăn đi , con đặc biệt làm cho cha đó.
anh ta nói rồi còn ha ha cười tíu mắt lại.
- Con cũng ăn đi.
Mẹ Lee gắp vào bát Heeseung một món thịt , hiền hòa nói. Giống như bà muốn gỡ bỏ không khí căng thẳng ngượng nghịu giữa chúng tôi vậy.
Heeseung như vậy mà ăn rất ngon lành , nhắc lại nhớ , hình như tôi chưa bao giờ để ý anh ta thích ăn cái gì ? Ghét ăn cái gì ?
Bữa ăn cứ thế mà diễn ra , thi thoảng , một nhà ba người họ lại nói về vài chuyện vui vẻ trong quá khứ rồi cười đùa cùng nhau. Còn tôi cứ mải mê nhìn Heeseung mãi , thì ra anh ta cười thực sự đẹp đến như vậy . Miệng nhỏ thật khả ái , hai mắt giống như thu hết cả dương quang , sáng đến lấp lánh.
- Còn ngồi đấy làm gì ? Mau dọn dẹp. Cậu còn định bắt con tôi dọn nữa hay sao?
Bác trai Lee nhìn thấy bộ dáng thơ thẩn không tiền đồ của tôi liền quát một tiếng , ý muốn tôi thu ánh mắt lại , đừng nhìn con ông ấy nữa.
- HeeHee con cùng lão già này đi gọt chút quả ngọt . Chúng ta ở đây dọn là được rồi.
Ngươi kia nghe vậy , liền trần chừ nhìn tôi do dự một lúc.
- Anh đi lên nhà đi , tôi dọn dẹp bếp một chút rồi lên sau.
Heeseung nhu thuận gật đầu một cái rồi theo bác trai lên nhà trên.
- Cậu Park.
Lúc này , bác gái mới lên tiếng , trực tiếp mở lời với tôi.
- Heeseung nhà chúng tôi có lẽ đã làm cậu khó chịu rất nhiều phải không ? Nếu như vậy , người làm mẹ như tôi thay mặt nó xin lỗi cậu.