" Mẹ ơi, đừng đi mà... Oaaaaa mẹ đừng bỏ con mà mẹ ơi.... Huhuhu con không muốn cha mẹ rời xa nhau đâu " Tay chân cậu nhóc luốn cuốn, nó đang bám víu lấy mẹ nó, người mà nó coi như nguồn sống duy nhất khi nó chỉ mới 10 tuổi, nó đang khóc khóc một cách thương tâm, nước mắt nó chảy dài khiến cái má bánh bao của nó cũng phải ướt đẫm.
" Mẹ đi một lát rồi về, nghe này Vegas con phải sống thật tốt không phải vì mẹ mà là chính bản thân con và Macau. Con phải nhớ, không được gục ngã. KHÔNG ĐƯỢC ĐỂ NGƯỜI KHÁC PHẢI THAO TÚNG CON" người phụ nữ đau đớn tách đôi bàn tay bé xíu đó ra khỏi người mình, nhưng tách mãi không được cô đành đẩy thằng bé nằm bệch ra đất mặc cho tiếng khóc của nó ngày một lớn hơn. Hai dòng lệ cô ta cuối cùng cũng chảy khi nắm cái khoá cửa, một khi bước đi thì không thể quay lại được nữa. Đau đớn.... Nhưng cuối cùng cô ta vẫn rời đi.
" Hức...." Vegas tỉnh dậy sau giấc mơ, mẹ nó đã 17 năm rồi mà vẫn cứ đeo bám mình mỗi khi ngủ. Đau đầu quá, hắn vẫn chưa nhận thức được thực tại đang là ở đâu. Vegas loay hoay nhìn xung quanh, toàn là cát lại còn tối. Nhưng mà hình như khá may mắn, có vẻ hắn lọt tỏm vào một cái ống cống thì phải....
Mò mẫm xung quanh, hắn men theo bóng tối mà rờ rờ. Liền rờ trúng một cái chân khiếp ...đừng nói rằng tao đang ở cùng một cái xác thối rửa nhiều năm đấy nhé.
Mất bình tĩnh đôi chút, tuy mùa xuân hè nhưng có vẻ hắn hơi toát mồ hôi trong lòng, nhưng vẫn kiên trì mà sờ soạn lên trên. Hắn chạm vào eo đi lên ngực rồi từ từ lên mặt, người này....có mũi cao tóc hình như để mái trong quen quen thế nhỉ.
Trong đầu hắn đã nghĩ đến hình dáng một người nhưng cũng không dám chắc, bất thình lình người kia chộp lấy tay làm hắn giật nảy
Pete từ từ ngồi dậy, cậu vẫn không thích nghi được ở đây là đâu và cảm nhận đầu tiên là bản thân hơi ê ẩm. Hình như vết thương kia do va đập mạnh mà chảy máu nữa rồi, thắt lưng của cậu ướt đẫm.
Pete lên tiếng : " Cậu Vegas ổn chứ". Giọng cậu hơi khàn, vài tiếng không uống nước cộng với lúc nãy cứ can ngăn nên có vẻ ảnh hưởng đến dây thanh quản.
Nhờ cậu lên tiếng, Vegas mới xác nhận được người mà mình nghĩ đến đã đúng rồi. Hắn thở hắc ra cảm thấy may mắn đôi chút...
Suy nghĩ về lúc nãy hắn hỏi" Sao khi nãy không đẩy tôi ra mà lại đứng về phía tôi vậy?"
Dù hỏi như vậy, nhưng Vegas vẫn thấy ấm áp vì cậu không làm như vậy với mình. Pete nghe xong chỉ cười trừ
" Tôi không làm thế đâu, vì cậu đã đãi tôi một bữa ăn mà" . Cái bầu không khí này là sao đây nếu ở đây mà có ánh sáng chắc ngại chết cả hai rồi.
"Không đáng là gì" tuy nói một cách lạnh nhạt nhưng trong lòng đã rạo rực cả lên Đổi lại Pete không quá bận tâm thái độ của hắn ta lắm vì bây giờ cơn đau có vẻ lan tỏa hơn khi nãy rồi, cát nhiều quá cậu còn cảm nhận rõ ràng nó xột xoạt bên trong vết thương.
Thấy Pete im lặng, Vegas cũng bắt đầu để ý. Liền lấy tay sờ soạn khắp người cậu ta, sờ một hồi liền trúng vết thương ở lưng làm cậu "Ưmm" một tiếng.
![](https://img.wattpad.com/cover/316057098-288-k779063.jpg)
BẠN ĐANG ĐỌC
VegasPete | Ai Nói Thật
FanfictionIntro: Khi nói về mặt trời, người ta trả lời ngay mặt trời mang đến cảm giác ấm áp, tràn đầy sức sống. Nhưng khi hỏi Vegas mặt trời là như thế nào? Hắn liền trả lời đó là Pete. Có lẻ ít ai biết, Pete là một cậu trai đặc biệt, dám nghĩ dám làm, dám...