12h đêm, cậu mở mắt. Hắn đã ngủ say không cảnh giác được với những gì đang diễn ra xung quanh, cẩn thận đẩy nhẹ cánh tay đang ôm mình, cậu bước xuống giường và rời khỏi phòng.
Đầu tiên là đây không phải nhà chính của hắn, vậy nên những gì quan trọng sẽ không nằm ở đây nhưng nếu mình tìm được cái gì đó, chắc không tồi.
Pete quét mắt ngắm nhìn hết phòng khách, sau đó lại nhìn vào căn phòng bị khoá lúc nãy. Nếu mở được chổ đó, cậu sẽ thu thập được gì đây.
Nghĩ là làm, Pete bảo đảm rằng hắn đã ngủ rất say vậy nên rút chìa khoá ra mở cửa phòng. Đây là chìa đặt biệt, nó mở được mọi ổ khoá thông thường nhưng để làm ra nó thì không phải dễ.
Khoảnh khắc nghiêm túc hiếm hoi để thấy được sự lạnh lùng trên gương mặt cậu. Không mở được, chết tiệt.
Cậu sờ soạng túi quần, lấy cái dao gâm ra. Không mở được thì cắt ổ thôi.
"Bộp" thành công rồi.
Nhẹ nhàng mở cửa ra, tiếng ken két va chạm với nền gạch phát ra lớn vô cùng. Cậu nhắm chặt mắt ý bảo bản thân phải nhẹ nhàng chút, sau đó là chen thân mình bước vào.
Bên trong tối đen, lại củ nát. Đèn điện thoại được bật lên, chẳng có gì ở đây cả. Nhưng mà khoang, ở đây có bàn làm việc à chẳng lẻ Vegas từng vào đây làm việc sao. Quái lạ, nếu vậy thì khoá phòng này để làm gì, ý nghĩ liền bị bác bỏ vì không hợp lí
Cậu trong thấy một tấm ảnh, bụi hơi nhiều nên phủi bớt đi "Xoẹt xoẹt xoẹt" phía sau tấm kiếng kia là hình của một gia đình. Đây là ông Gun, hắn, một đứa nhóc và một người phụ nữ. Đứa nhóc này cậu không biết nhưng nhìn nó và Vegas lại có nét giống nhau, trong như anh em ấy. Cậu không thể nhớ được gương mặt, vì cậu bị chứng rối loạn nhận diện thường sẽ ít nhớ mặt ai chỉ qua 1 lần gặp cho nên liền lấy điện thoại chụp lại.
Cậu đặt tấm ảnh đó lại vị trí củ, sau đó liền thấy một cuốn album dưới đất. Lật ra từng trang một, lại là những người đó họ vui vẻ biết bao, xem kìa Vegas lúc bé hắn ta đáng yêu thế cười tít cả mắt. Cậu ngắm từng ảnh từng ảnh bất chợt miệng lại cười, cười vì hạnh phúc của người khác.
" Vegas, không nghĩ một đứa trẻ như cậu bây giờ lại thay đổi quá nhiều"
Pete đóng cửa phòng lại, ổ khoá khi nãy bị cắt nên bây giờ phải ngụy trang bằng ổ khác. May mắn cậu đã có đem bên người, nó chỉ hoá trang giúp cậu một hai hôm thôi vì nếu Vegas mở cửa phòng này, chắc chắn sẽ không được và hắn sẽ biết bị tráo mất rồi.
Bây giờ trời sắp sáng, 3h tối. Cậu quay trở lại, hắn vẫn còn ngủ. Nhớ lại những tấm ảnh khi nãy, đúng là lớn thật. Thằng bé ú nu, mặt búng ra sữa miệng lại toe toét khi nãy vậy mà bây giờ lại trưởng thành rồi, gầy hơn và ít cười hơn.
Trở về tư thế ban đầu, cậu nằm vào lòng hắn để tay hắn gát ngang bụng. Cứ vậy mà ngủ.
Đời người vốn vô thường vậy mà hà cớ gì phải chạy đua theo với danh vọng. Tại sao nhà kia tuy nghèo nàn, thấp hèn nhưng khi chết lại không vấn vương thứ gì, còn nhà đối diện tuy lầu cao danh vọng tiền tài ngập mặt nhưng khi chết lại tức tưởi. Đơn giản thôi, con người không bao giờ biết giới hạn của bản thân và sẽ không bao giờ hạnh phúc nếu cứ sống vì mục đích, thứ khiến ta chết dần chết mòn.
BẠN ĐANG ĐỌC
VegasPete | Ai Nói Thật
FanficIntro: Khi nói về mặt trời, người ta trả lời ngay mặt trời mang đến cảm giác ấm áp, tràn đầy sức sống. Nhưng khi hỏi Vegas mặt trời là như thế nào? Hắn liền trả lời đó là Pete. Có lẻ ít ai biết, Pete là một cậu trai đặc biệt, dám nghĩ dám làm, dám...