Vài ngày sau...
Sáng sớm hôm nay Văn Toàn đã ra ngoài mua một vài bông hoa để đem tới phòng bệnh của anh. Người bán hoa là một người phụ nữ trung niên, cô ấy rất quý Văn Toàn nên khi vừa gặp, cô ấy đã lấy ra một bó hoa đồng tiền đã chuẩn bị trước đưa cho cô.
"Toàn, cháu đến rồi đó à, hoa của cháu đây."
"Cháu cảm ơn cô, sao cô biết cháu sẽ mua hoa này thế?"
Người bán hoa mỉm cười nhìn cô, ở khu này ai chẳng biết cô mua hoa là để làm gì. Người ta thường nói hoa đồng tiền biểu tượng cho sự hạnh phúc, nó cũng chính là thứ mà cô mong muốn.
"Toán, cô tin là cháu sẽ có một cuộc sống vô cùng hạnh phúc giống như tên của cháu vậy."
"Vâng, cháu cảm ơn cô."
Phải rồi, từ lúc cô được sinh ra, cái tên Văn Toàn đã luôn thường trực trong đầu của ba cô. Ông luôn mong muốn đặt tên con mình là Nguyễn Văn Toàn để sau khi nó chào đời sẽ có một cuộc sống an nhiên tự tại, không phải buồn phiền bất cứ điều gì cả.Nếu đặt tên mà gắn với cuộc đời thật thì cô đã không phải trải qua vô số những biến cố rồi. Lên mười hai tuổi thì mẹ cô mất, học đại học thì ba bị bắt vào tù, miễn cưỡng chấp nhận một cuộc hôn nhân ép buộc với một thiếu gia giàu có hận mình đã khiến cô sống trong uất ức trong một thời gian dài. Thứ tình cảm cuối cùng cô muốn nhận được chính là tìm được ai đó mà mình muốn bên cạnh cả đời thế nhưng ông trời cũng không thương cô, để anh phải nằm yên một chỗ suốt hơn một tháng trời.
Cô ước gì tên của mình không phải là Nguyễn Văn Toàn, như vậy có thể cuộc đời cô sẽ không đầy sóng gió như thế. Hoặc cũng có thể vì số phận của cô đã được sắp đặt sẵn sẽ trải qua những chuyện như vậy nên không thể tránh khỏi. Cô thật sự không biết kiếp trước mình đã làm gì sai mà bây giờ lại phải gánh chịu hậu quả nặng nề như vậy.
Văn Toàn cầm bó hoa tới bệnh viện, lúc đứng trước phòng bệnh của anh, cô đã cảm thấy có gì đó rất lạ. Đến khi cánh cửa mở ra, cảnh tượng trước mắt mới khiến cô bất ngờ. Quế Ngọc Hải đã tỉnh lại, anh còn đứng bên cạnh cửa sổ ngắm nhìn bầu trời bên ngoài.
"Ngọc... Ngọc Hải ?"
Đây là thực hay mơ vậy? Cô rất muốn tin đây là sự thật nhưng nếu là mơ thì cô ước mình không bao giờ tỉnh dậy. Tim cô đang đập rất nhanh, gương mặt của người đang đứng ở bên kia, cô thật sự muốn nhìn thấy.Ngọc Hải nghe thấy giọng của cô bèn quay đầu lại. Đúng là Quế Ngọc Hải rồi, sau một tháng nằm dài trên giường bệnh cuối cùng điều mà cô mong muốn cũng đến. Bó hoa trên tay của cô bất giác rơi xuống đất, bản thân cô cũng chẳng kìm được nước mắt mà cứ mặc kệ cho nó rơi xuống.
"Đúng...đúng là anh rồi. Ngọc Hải ...cuối cùng anh cũng tỉnh lại rồi."
Ngọc Hải nhìn cô, dang rộng hai tay như muốn ôm cô gái kia vào lòng. Anh nhẹ nhàng nói: